Beta Xinh Đẹp Vạn Nhân Mê Bị Cuốn Vào Tu La Tràng Tại Học Viện Quân Sự

Chương 8

Học viện quân sự Barten từ khi nào có Omega gan lớn đến thế? Nhưng gan lớn như vậy lại rời đi mà chẳng để lại tên.

Nhϊếp Huân Ngôn nhớ lại cái thứ nhỏ vừa bị anh bóp nát lúc nãy, bước đến nhặt lên.

Omega kia thậm chí còn chu đáo để lại một chiếc đồng hồ báo thức điện tử hình quả táo nhỏ xíu ở đây — là sợ anh ngủ mê không tỉnh bị người phát hiện à? Khóe miệng Nhϊếp Huân Ngôn cong lên, cảm thấy chuyện này thật thú vị. Chỉ là tiếc thật, cái đồng hồ nhỏ đó đã bị anh bóp nát thành một đống linh kiện rồi. Nếu có thể tìm được Omega đó, anh sẽ đền cho người ta một chiếc mới.

Nhϊếp Huân Ngôn đứng dậy, vừa vươn vai hoạt động tay chân vừa thầm nghĩ — trong học viện Barten tìm một Omega chắc không khó. Dù sao ở đây đa phần là Alpha, Omega chủ yếu là nhân viên trong trường, ví dụ như y tá ở phòng y tế chứ chắc chắn không thể là sinh viên rồi.

Khoan đã, y tá?

Nhϊếp Huân Ngôn nhặt tấm ga trắng trên đất lên, cúi đầu ngửi thử. Tuy không nhìn rõ kiểu dáng, nhưng quả thực có mùi thuốc khử trùng. Vậy người cứu anh thật sự là một y tá Omega của phòng y tế học viện Barten?

Lúc này, thiết bị liên lạc của Nhϊếp Huân Ngôn vang lên âm báo tin nhắn. Anh tiện tay ném tấm ga xuống, mở thiết bị liên lạc ra, đang định trả lời hàng loạt tin nhắn tìm anh đang nhảy loạn trên màn hình thì lại bất ngờ phát hiện một chuyện — dưới ánh sáng xanh lam lạnh lẽo phát ra từ màn hình, anh thấy rõ ràng vài sợi lông màu xám trắng dính trên tay áo mình, nổi bật trên nền áo đen.

Sắc mặt Nhϊếp Huân Ngôn lập tức trầm xuống — anh nhận ra lúc hôn mê đặc điểm thú hóa của mình đã xuất hiện.

Omega kia có thấy không? Tốt nhất là không. Nếu đã nhìn thấy, vậy thì chuyện phiền phức thật rồi.

Nhϊếp Huân Ngôn tắt thiết bị liên lạc, mặc kệ đống tin nhắn chất cao như núi, nhét những mảnh vụn của chiếc đồng hồ hình quả táo vào túi, rồi thừa lúc bóng đêm còn dày đặc, lặng lẽ rời khỏi học viện quân sự Barten.

Sáng hôm sau, Nguyên Việt thức dậy rửa mặt từ sớm. Hôm nay là lần đầu tiên cậu có tiết huấn luyện thực chiến kể từ khi đến thế giới này.

Nguyên Việt đứng trong phòng tắm quan sát mình trong gương — tóc được vuốt gọn gàng, tạo kiểu đơn giản mà vẫn rất bảnh bao. Trên người là đồng phục huấn luyện thực chiến màu xám bạc thống nhất, thân hình cân đối, tuy hơi gầy hơn so với cơ thể trước kia của cậu, nhưng cũng không vấn đề gì, rèn luyện là được.

Nguyên Việt mỉm cười với bản thân trong gương, ánh mắt cong cong như tiểu hồ ly đáng yêu, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

Cửa phòng tắm không đóng, nên lúc Thời Bắc Thuần đi vào đã đúng lúc thấy cậu đang soi gương tự luyến.

“Có thời gian rảnh rỗi như vậy thì lo mà nghĩ xem tí nữa lên tiết thực chiến sẽ vượt qua thế nào đi. Đừng đến lúc đó lại trốn trong phòng y tế khóc.”

Thời Bắc Thuần bước vào lấy chiếc khăn treo trên giá.

“Khóc? Người phải khóc hôm nay là bọn Bố Lý Kỳ Tư mới đúng.”

Nguyên Việt nói chắc nịch, nhưng Thời Bắc Thuần chỉ coi như cậu lại bị điên, cầm khăn rời đi.

Tám giờ rưỡi sáng, Nguyên Việt và Thời Bắc Thuần đúng giờ có mặt tại phòng huấn luyện thực chiến. Trong đó chỉ có lác đác vài Beta tụ tập lại một chỗ, nam nữ đều có, còn đám Alpha thì chưa thấy ai.

Đây là lần đầu tiên Nguyên Việt bước vào phòng huấn luyện thực chiến kể từ khi xuyên đến thế giới này. Không gian phòng rất rộng, trần nhà rất cao — ít nhất cũng phải năm, sáu mét. Trần và tường đều được làm từ kim loại bạc đặc biệt có khả năng cách âm, cách nhiệt và chống ăn mòn — trông cực kỳ hiện đại. Nguyên Việt thấy khá mới mẻ.

Lớp của họ có tổng cộng ba mươi người, trong đó Beta chưa đến mười người, hơn nữa đều xuất thân dân thường, khác với các lớp khác còn có Beta xuất thân từ gia đình quyền quý. Không may là nhóm Alpha hung hăng nhất năm nhất — do Bố Lý Kỳ Tư nhà Clive cầm đầu — lại rơi vào lớp này. Bọn họ là nhóm xem thường dân thường Beta nhất.

Nguyên Việt tươi cười chào hỏi mấy bạn Beta còn lại, nhưng ai nấy đều mặt mũi u sầu. Nhìn cậu hớn hở như thế, họ hoặc là ngạc nhiên cực độ, hoặc là lạnh lùng vô cảm.

Lúc này, Nguyên Việt thấy có một Beta nam bước đến chỗ Thời Bắc Thuần bắt chuyện, đại khái là muốn được anh ta chọn làm bạn huấn luyện đối kháng 1v1.

Thời Bắc Thuần không nói gì, không đồng ý cũng chẳng từ chối, Beta kia liền biết điều rút lui.