Beta Xinh Đẹp Vạn Nhân Mê Bị Cuốn Vào Tu La Tràng Tại Học Viện Quân Sự

Chương 7

Giọng điệu châm chọc quen thuộc, Nguyên Việt không để tâm, vừa gặm chiếc sandwich mua trên đường về, vừa nói nhồm nhoàm: “Lúc đó mưa to thế, tôi không tìm chỗ tránh mưa trước thì chẳng hóa thành chuột lột à?”

Nhìn thấy Nguyên Việt đang gặm sandwich, Thời Bắc Thuần nhíu mày: “Cậu chưa ăn cơm à?”

“Thì đang ăn đây còn gì.” Nguyên Việt kéo ghế ngồi xuống, “Giờ còn nước nóng không? Nếu không có tôi qua phòng bên cạnh mượn phòng tắm.”

“Có.” Thời Bắc Thuần đáp xong thì lại cúi đầu đọc sách, không nói gì thêm.

Nguyên Việt tắm nước nóng thoải mái xong đi ra, thấy Thời Bắc Thuần vẫn chưa ngủ, lại nhớ đến Alpha cao to gặp ở phòng thiết bị bỏ hoang, không nhịn được mà hỏi: “Bắc Thuần, cậu có từng thấy người có đặc điểm thú hóa chưa?”

“Đặc điểm thú hóa gì cơ?”

“Chính là loại có đuôi hay tai lông xù ấy.” Nguyên Việt giải thích, còn làm động tác minh họa, hai ngón tay cong lên để trên đỉnh đầu.

Vừa nghĩ đến đôi tai mềm cực kỳ dễ sờ kia của Alpha, tay Nguyên Việt lại hơi ngứa, nhịn không được mà xoa xoa.

Nguyên Việt thấy mình cũng chẳng nói gì quá đáng, thế mà sau khi Thời Bắc Thuần nghe xong, không biết nghĩ đến cái gì mà mặt đỏ rồi lại tái, cuối cùng giọng vô cùng khó chịu nói một câu: “Chưa từng thấy.” Rồi lật chăn chui vào trong.

Cái tên Nguyên Việt này từ khi nào lại trở nên không đứng đắn như thế chứ? Cậu nói gì mà tai lông xù với đuôi — chẳng phải chính là kiểu Omega trong mấy tạp chí khiêu da^ʍ mà đám Alpha hay lén xem trong giờ học đó à? Tai mèo tai thỏ gì đó, thế mà còn hỏi cậu? Có phải bị bọn Bố Lý Kỳ Tư bắt nạt đến hỏng não rồi không?

Nguyên Việt ngơ ngác: Sao lại phản ứng như vậy? Không biết thì không biết, sao lại nổi cáu? Cậu gãi đầu, không nói gì thêm.

Hai tiếng sau, phòng thiết bị bỏ hoang trong Học viện Quân sự Barten.

Nhϊếp Huân Ngôn bị đánh thức bởi tiếng nhạc vui tươi vang lên bên tai. Đầu anh hơi đau, giơ tay lên bóp nát cái thứ nhỏ phát ra âm thanh kia. Cầm lên nhìn kỹ thì ra là một chiếc đồng hồ báo thức điện tử nhỏ xíu, trông như hình quả táo.

Một chân dài co lên, anh ngồi dậy, mới phát hiện mình không mặc áo, người và dưới người đều là ga giường đắp lên và trải dưới, trên người chỉ còn mỗi chiếc qυầи ɭóŧ. Tuy đã khô, nhưng dính sát vào da vẫn khó chịu.

Nhϊếp Huân Ngôn xoa trán — ở Học viện Quân sự Barten này, ai to gan đến mức dám cởi đồ của anh?

Anh nhìn quanh căn phòng. Thị lực ban đêm của anh rất tốt, liếc một cái liền thấy bộ đồ đang phơi trên giá gần đó. Anh đứng dậy mặc lại đồ, bộ đồ đã khô.

Đây là một phòng thiết bị bỏ hoang trong Học viện Quân sự Barten, anh biết rõ. Cũng nhớ lúc mình vào đây có đè một người xuống, nhưng sau đó thì không nhớ gì nữa.

Nhϊếp Huân Ngôn mới đến tinh cầu Thủ đô hôm nay. Do căn bệnh rối loạn tin tức tố đột ngột tái phát, anh bị điều khỏi tiền tuyến, được tạm thời rút lui khỏi chiến trường. Trước khi đi, việc cuối cùng anh làm là để phó quan của mình tiếp nhận chức vụ tổng chỉ huy thay mình.

Nhưng sự sắp xếp này rõ ràng đã đυ.ng chạm đến lợi ích của vài gia tộc. Trước đó họ vốn đã chờ đợi Nhϊếp Huân Ngôn rời đi để vị trí Tổng chỉ huy tiền tuyến được bỏ trống. Nếu không phải chính anh biết rõ chứng rối loạn tin tức tố của mình phát tác hoàn toàn không theo quy luật nào, anh đã nghi ngờ là do đám người kia cố tình giở trò khiến anh phát bệnh rồi.

Nhưng đám người kia không ngờ rằng kết quả cuối cùng lại là: Nhϊếp Huân Ngôn rời khỏi, nhưng vị trí kia vẫn chưa bỏ trống — tức là chức Tổng chỉ huy vẫn còn nằm trong tay nhà họ Nhϊếp. Thế nên ngay khi Nhϊếp Huân Ngôn vừa đến Tinh cầu Thủ đô, đám người ẩn nấp trong bóng tối đã ra tay.

Chứng rối loạn tin tức tố của Nhϊếp Huân Ngôn là bệnh cũ, liên quan đến những chuyện khi còn nhỏ, bao năm nay vẫn không chữa khỏi. Anh đã thử rất nhiều tin tức tố Omega để xoa dịu nhưng đều vô dụng. Nhưng lần này lại có hiệu quả — vậy thì Omega đã giúp anh là ai?

Tuy khi đó ý thức anh không rõ ràng, nhưng anh nhớ mình đã ngửi thấy một mùi hương khiến anh cảm thấy vô cùng dễ chịu, mùi đào trắng? Không đúng, hình như là mùi vải thiều, rồi cảm giác đau đớn cũng dần dần giảm bớt.

Vết thương trên người anh chắc cũng là do Omega vô danh kia chữa trị. Chỉ có điều người này lá gan cũng quá lớn — dám cởi đồ của anh. Một Omega một mình xuất hiện trong phòng thiết bị bỏ hoang đã đủ kỳ lạ, lại còn dám cởi đồ một Alpha lạ mặt nữa chứ.