Khi nhìn thấy trên người người đàn ông này xuất hiện những đặc điểm thú hóa, phản ứng của Nguyên Việt chỉ có kinh ngạc, sau đó cũng chẳng mấy để tâm. Dù sao thì thế giới này đối với cậu mà nói đã đủ kỳ quặc rồi, giờ đột nhiên xuất hiện một người có đặc điểm thú hóa cũng không đến mức khó chấp nhận. Dù gì thì lúc nãy cậu còn nghi ngờ trong phòng thiết bị bỏ hoang này có chuột biến dị khổng lồ cơ mà.
Nguyên Việt là một “con nghiện đồ lông mềm”, trước khi tới đây cậu sống một mình, nuôi hai con mèo, thời gian vui vẻ nhất mỗi ngày chính là sau giờ làm được nằm trên ghế sofa mà “hít mèo”.
Nguyên Việt nghĩ, nể tình cái bộ lông mềm mịn này, vậy thì lần này coi như ngoại lệ giúp anh một lần. Dù sao lông mềm mềm mà lại dính máu và nước mưa nhìn thật sự rất thê thảm.
Lập trường của cậu chính là không vững vàng như vậy đấy.
Nguyên Việt lại lần nữa thả ra tin tức tố Omega để trấn an người đàn ông kia. Thực ra lúc nãy cậu đã chú ý thấy người này dù đã hôn mê nhưng hơi thở không đều, chắc là tình trạng rối loạn tin tức tố vẫn chưa hoàn toàn được xoa dịu, chỉ là ban nãy Nguyên Việt không muốn lo.
Lần này tin tức tố mà Nguyên Việt thả ra có mùi vải thiều, thực ra cậu có thể điều chỉnh mùi tin tức tố mô phỏng, nhưng nếu không ảnh hưởng đến hiệu quả thì cậu thích thử mấy mùi mới lạ hơn, dù sao thì trải nghiệm này với cậu cũng rất mới mẻ, giống như mở hộp quà bí ẩn vậy.
Sau khi dùng tin tức tố mô phỏng để an ủi, trạng thái của Alpha kia cũng dần ổn định, lông mày đang cau chặt cũng từ từ giãn ra. Điều mà Nguyên Việt không biết là hương trà đậm đà và đắng trong không khí cũng bắt đầu dần tản đi.
Lại qua khoảng hai mươi phút, tiếng mưa bên ngoài dần ngớt, Nguyên Việt suy nghĩ một lát rồi vẫn đi tới phòng y tế thuê một cái máy trị liệu.
Lúc này đã hơn chín giờ tối, mưa vừa dứt, trong khuôn viên trường hầu như không có ai, đường đến sân thể dục bỏ hoang lại càng chẳng thấy bóng người.
Trên đường quay lại phòng thiết bị cũ, Nguyên Việt vẫn đang do dự không biết có nên thay bộ quần áo ướt cho Alpha kia không, dù sao mặc quần áo ướt rất khó chịu. Nhưng cuối cùng cậu từ bỏ. Lý do là quần áo của cậu Alpha này chắc chắn mặc không vừa, mua đồ mới lại tốn tiền. Cậu là trẻ mồ côi, được tuyển đặc cách vào Học viện Quân sự Barten, còn đang sống dựa vào trợ cấp, lấy đâu ra tiền mua đồ cho người khác. Thôi, nghĩ lại thì đành vậy.
Nhưng nể tình bộ lông mềm mại kia, sau khi dùng máy trị liệu chữa lành vết thương ngoài cho người đàn ông này, Nguyên Việt vẫn cất công cởi bộ đồ ướt của Alpha kia ra, treo lên cái giá gần đó để hong khô. Còn hai tấm ga giường lúc nãy cậu nịnh ngọt mà “xin” được từ cô y tá Omega ở phòng y tế, một cái trải bên dưới, một cái đắp lên người Alpha. Thể chất Alpha vốn khỏe, chắc không bị cảm đâu.
Lúc cởi đồ, Nguyên Việt mới phát hiện thân hình của Alpha này tốt đến quá đáng — làn da trắng mịn, cơ ngực đầy đặn, cơ bụng tám múi rõ ràng, đường cong cánh tay và chân đều săn chắc mượt mà, chẳng khác gì một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo.
Nguyên Việt không khỏi có chút ghen tị, đố kỵ. Sau khi tới đây, một điểm khác biệt rõ ràng là thân thể mới này của cậu không tốt bằng hồi trước. Dù sao thì cơ thể này vốn thể lực rất bình thường, lại chẳng chịu tập luyện.
Tuy nhiên ánh mắt vừa dịch xuống dưới, Nguyên Việt liền thấy khó mà nhìn tiếp — chỗ đó của người đàn ông đang hôn mê kia căng lên rất rõ ràng.
Nguyên Việt bĩu môi, nghĩ thầm tin tức tố mô phỏng của mình hiệu quả ghê.
Cậu chỉ liếc vài giây liền đắp tấm ga giường lên người Alpha, chẳng có gì hay ho để ngắm cả. Tiện tay đặt một chiếc đồng hồ báo thức điện tử nhỏ xíu cỡ bàn tay ở bên đầu người kia, đặt báo thức hai tiếng sau. Làm xong tất cả những việc này, Nguyên Việt rời khỏi phòng.
Cậu nghĩ, nể tình lông mềm mềm mình đã quá tốt rồi — giúp ổn định tin tức tố hỗn loạn, chữa lành vết thương, cởϊ qυầи áo ướt, đắp ga giường, thậm chí còn sợ người ta ngủ quên bị người đuổi gϊếŧ phát hiện, mà đặt báo thức nữa. Hy vọng lúc đó người này thức dậy thì tự biết đường rời đi, đừng để bị kẻ thù đuổi kịp.
Tất cả... đều là vì lông mềm.
Khi Nguyên Việt trở về ký túc xá thì đã hơn mười giờ. Vừa bước vào, Thời Bắc Thuần đã rửa mặt xong đang ngồi trên giường đọc sách liền mở miệng trước: “Trường có lớn gì đâu, cậu cũng không phải ngày đầu đến, mà còn có thể lạc đường? Đi quét sân thôi mà quét đến giờ này?”