Beta Xinh Đẹp Vạn Nhân Mê Bị Cuốn Vào Tu La Tràng Tại Học Viện Quân Sự

Chương 5

Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên ở cửa, rồi một bóng dáng cao lớn xông vào phòng thiết bị, ngay lập tức phát hiện ra cậu đang co rút ở góc.

Đó là một người đàn ông rất cao gần một mét chín, nhìn là biết ngay là Alpha lại còn là loại cực kỳ mạnh mẽ. Cả người anh ta ướt sũng, nước vẫn còn nhỏ giọt, Nguyên Việt hình như còn ngửi thấy mùi máu. Vì phòng thiết bị không có đèn và bầu trời bên ngoài đã tối đen nên Nguyên Việt không nhìn rõ mặt người này, chỉ có thể dựa vào ánh sáng chớp nhoáng của sấm mà thấy được đường nét hàm dưới sắc bén và đôi môi mỏng của anh ta.

Chưa kịp hỏi tại sao người này lại đến đây Alpha đó đã đột ngột lao tới, đè Nguyên Việt xuống đất đầu cậu đập vào mặt đất phủ đầy bụi dày đến mức cậu cảm giác như sắp ngất đi.

Đau quá, người này mạnh thật.

Mất ba bốn giây Nguyên Việt mới lấy lại được tỉnh táo, nhưng ngay lập tức, một đôi tay lớn như kìm sắt siết chặt cổ cậu, khiến cậu gần như không thể thở. Lúc này Nguyên Việt mới nhận ra hơi thở của Alpha này có chút bất thường, tình trạng của anh ta cũng không ổn. Da thịt tiếp xúc nóng hổi, cả người như đang sốt cao.

Triệu chứng này rất giống với rối loạn tin tức tố mà Nguyên Việt mới tìm hiểu gần đây.

Nguyên Việt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Alpha, đôi mắt màu xanh lam đẹp như chứa đựng cả dải ngân hà. Nhưng khi nhìn kỹ cậu nhận ra đồng tử của anh ta không hoàn toàn tập trung, hiện tại anh ta không tỉnh táo.

Trong một khoảnh khắc Nguyên Việt nhanh chóng nghĩ ra, một mùi hương nhẹ nhàng của trà ô long đào bắt đầu lan tỏa từ cơ thể cậu ra khắp không gian, cuối cùng trước khi bị Alpha cao lớn này siết chết, Nguyên Việt đã dùng tin tức tố Omega mô phỏng để an ủi anh ta.

Nhìn cơ thể khổng lồ đang nằm trên người mình mà không biết gì, Nguyên Việt cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Đây là chuyện gì vậy chứ.

Nguyên Việt là một Beta, nếu là một Alpha hoặc Omega, cậu có thể cảm nhận được không khí xung quanh đang tràn ngập một mùi trà mạnh mẽ, không phải kiểu thanh mát nhẹ nhàng mà là một mùi rất đắng, gần như tràn ngập toàn bộ phòng vật dụng cũ kỹ.

Tin tức tố mà cậu vừa mới phát tán ra có mùi trà đào ô long, nhưng phạm vi chỉ ảnh hưởng đến Alpha này. Khi nó vượt ra ngoài phạm vi cơ thể của cậu, ngay lập tức bị cuốn trôi hoàn toàn bởi mùi trà đắng. Mặc dù người Alpha đó đã rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng mùi trà đắng trong tin tức tố vẫn xộc lên mạnh mẽ và có xu hướng càng lúc càng mãnh liệt. Cường độ này đủ để khiến Omega phát tình và khiến Alpha rơi vào trạng thái cuồng loạn.

Nguyên Việt khó khăn lắm mới có thể lật người đàn ông này ra khỏi người mình, thoát khỏi cái thân thể nặng nề ấy.

Cậu cúi đầu chăm chú quan sát người đàn ông này. Anh ta mặc bộ thường phục đen ngoài việc ôm sát cơ thể, dễ dàng vận động ra thì không có gì đặc biệt. Trên cánh tay và chân của anh ta có lẽ có vài vết thương, ước chừng trên ngực cũng có một vết, nếu không thì không thể ngất xỉu như vậy. Tuy nhiên màu sắc của bộ đồ quá tối, nếu không nhìn kỹ thì không thể nhận ra được. Nhưng vì họ đang ở gần nhau như vậy chỉ cần mùi máu tanh Nguyên Việt cũng có thể biết anh ta bị thương.

Người đàn ông này trông có thể khoảng hai mươi bảy hai tám tuổi hoặc ba mươi tuổi vì vậy chắc chắn không phải là học viên của học viện Quân sự Barten, có thể là một huấn luyện viên. Nhưng Nguyên Việt cũng không chắc chắn, dù sao thì trong ký ức của nguyên thân cũng không có người này.

Trên người anh ta có vết thương, vào đêm mưa đã xông vào phòng thiết bị bỏ hoang của học viện Barten, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là đang bị ai đó truy đuổi.

Nguyên Việt không định can thiệp vào chuyện này, kiểm tra sơ qua vết thương trên người anh ta không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là nếu cứ để như vậy mà mặc quần áo ướt lâu thì vết thương có thể bị viêm. Nhưng mà Alpha mà, ai cũng nói cơ thể họ khỏe mạnh, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nguyên Việt nghĩ như vậy, người này vừa rồi suýt nữa bóp chết cậu, bây giờ cậu không đá thêm mấy cú là đã rất nhân từ rồi.

Cậu rút lại vào góc mở thiết bị liên lạc dùng mật khẩu và lệnh vào mạng nội bộ của học viện Barten, duyệt qua thông tin của tất cả các huấn luyện viên và giảng viên đều không thấy có người này. Có vẻ như suy đoán của cậu là đúng, người này quả thực là một kẻ xâm nhập.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nguyên Việt nhìn ra ngoài qua cửa sổ mờ mịt, mưa vẫn rơi rất lớn. Rõ ràng là không thực tế để bảo bạn cùng phòng Thời Bắc Thuần mang ô đến cho mình, hơn nữa người đó có vẻ không phải là kiểu người đồng ý giúp đỡ mình.

Nguyên Việt đã chuẩn bị tâm lý là sẽ ở lại đây thêm nửa giờ hoặc một giờ nữa thì bỗng nhiên dưới chân cậu hình như có cái gì đó mềm mại vươn lên, cậu đưa tay sờ thử thì thấy đó là một cái đuôi.

Sao lại có đuôi? Cho dù trong phòng thiết bị bỏ hoang này có chuột thì cũng không thể có cái đuôi to như vậy chứ, chẳng lẽ chuột trong tinh hệ này là giống loài biến dị khổng lồ sao?

Nguyên Việt nhìn chăm chú cái đuôi và ngạc nhiên phát hiện ra cái đuôi này là từ người Alpha kia mọc ra, chuyện gì thế này? Cậu vội vàng tận dụng ánh sáng từ thiết bị liên lạc để kiểm tra người Alpha cao lớn mà trước đó cậu vừa đẩy ngã xuống đất rồi không để ý nữa.

Nhìn kỹ thì Nguyên Việt không khỏi bất ngờ cậu phát hiện ra ngoài cái đuôi, trên đầu người này còn mọc thêm một đôi tai thú lông xù. Ngay cả lòng bàn tay cũng biến thành phần đệm móng vuốt của động vật họ mèo. Cảm giác rất tuyệt khiến Nguyên Việt không kìm được đã sờ thử mấy lần. Dưới ánh sáng từ thiết bị liên lạc, cậu có thể nhìn ra bộ lông có thể là màu xám hoặc màu trắng.