Đêm Tân Hôn Cưới Thay, Đại Lão Quân Cấm Dục Không Diễn Nữa

Chương 12: Thẳng thắn nói sự thật về thân phận

Ôn Từ đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Cô cần phải nói rõ thân phận thật sự với Hoắc Kính Uyên.

Ôn Từ cắn môi dưới, nhất thời không biết phải mở lời thế nào. Người mà anh định cưới là con gái nhà họ Khương, còn cô, tuy cũng có thể xem là người nhà họ Khương.

Nhưng lại không phải là “người nhà họ Khương” trên danh nghĩa.

Thấy vẻ mặt cô như đang bối rối, Hoắc Kính Uyên tinh ý nhìn cô, ánh mắt khẽ động, giọng nói trầm thấp và ấm áp cất lên: “Đồng chí Khương, hiện tại chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, tôi hy vọng vợ chồng với nhau có thể thẳng thắn mà nói chuyện.”

Anh vốn là người sống thẳng thắn, một khi đã thành vợ chồng thì không thích chuyện gì cũng giấu trong lòng.

Nghe thấy bốn chữ “vợ chồng hợp pháp”, Ôn Từ như được tiếp thêm sức mạnh. Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoắc Kính Uyên: “Có vài chuyện tôi cần nói rõ với anh, về nhà rồi nói nhé!”

“Ừ.”

Về đến nhà họ Hoắc, vừa đẩy cửa vào là một khoảng sân nhỏ được quét dọn sạch sẽ, bên trái là đám rau đã úa vàng, còn bên phải là một cái đình nhỏ để đánh cờ.

Ôn Từ nhìn quanh sân nhà.

Trong quân khu dinh thự, đối với những căn nhà lớn như thế này thì nếu chủ nhân qua đời thì sẽ bị thu hồi. Dù có người thân thì cũng phải tái phân lại một căn khác.

Theo như cô biết, nhà họ Hoắc giờ chỉ còn lại một mình Hoắc Kính Uyên.

Vậy mà căn nhà này vẫn chưa bị thu hồi!

Lần nữa bước vào nhà họ Hoắc, trong lòng Hoắc Kính Uyên có cảm giác không thể diễn tả được. Căn nhà này chứa đựng quá nhiều ký ức của anh, nhưng giờ đây…

Hoắc Kính Uyên nghiêng đầu nhìn Ôn Từ, chậm rãi nói: “Tôi cũng cần nói hết cho em biết về tình hình trong nhà.”

“Vậy để tôi nói trước nhé?” Ôn Từ chớp mắt.

“Vào nhà rồi nói tiếp.”

Căn biệt thự nhỏ hai tầng do cụ ông nhà họ Hoắc phân chia, tầng dưới có phòng khách, ghế sofa đầy đủ cả. Ôn Từ quan sát qua một lượt căn nhà.

Cô vốn nghĩ nhà cửa ở thập niên 80 chắc hẳn sẽ rất lạc hậu, hoàn toàn không giống tưởng tượng của cô.

“Em muốn nói gì với tôi?”

Ôn Từ cắn môi dưới, bỗng nhiên thấy căng thẳng, cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Kính Uyên, chậm rãi mở miệng: “Thật ra tôi không hẳn là con gái nhà họ Khương. Tên thật của tôi là Ôn Từ.”

Tên của nguyên chủ ở nông thôn cũng là Ôn Từ.

“Ý em là gì?” Hoắc Kính Uyên nhíu mày.