Nghe mấy bà thím nói chuyện, Ôn Từ liền nhớ lại một vài chuyện liên quan đến Hoắc Kính Uyên. Hôn sự giữa nhà Khương và nhà Hoắc đã được định ra từ mấy chục năm trước.
Hoắc Kính Uyên khi còn trẻ từng có giai đoạn nổi loạn, để tránh cuộc hôn nhân này mà đã xung phong đi lính ở Tây Bắc. Mãi đến năm nay, sau khi ông cụ nhà họ Hoắc qua đời, anh mới chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Ôn Từ âm thầm suy nghĩ.
Nhà họ Hoắc không còn ai, vậy bữa trưa nay chẳng phải là phải xuống bếp sao?
Hoắc Kính Uyên lại trò chuyện với mấy bà thím thêm vài câu, thì tiếng chuông báo cơm trưa của dinh thự vang lên, không ít người xách theo hộp đựng cơm, rời nhà đi đến nhà ăn của dinh thự để lấy thức ăn.
Nghe thấy tiếng chuông, mấy bà thím lập tức lần lượt chào tạm biệt Hoắc Kính Uyên.
Cơm canh ở nhà ăn quân khu vốn nổi tiếng là ngon, rẻ và rất vừa túi tiền.
Ôn Từ không thấy đói nhưng khi nghĩ đến việc Hoắc Kính Uyên từng đóng quân ở vùng Tây Bắc, bèn tò mò hỏi: “Ở vùng Tây Bắc có phải ăn toàn là món mì không?”
Hoắc Kính Uyên gật đầu.
“Thế anh biết nấu không?” Ôn Từ hỏi tiếp.
“Biết.”
“Vậy trưa nay anh nấu đi?”
Nghe vậy, Hoắc Kính Uyên khựng lại, cúi mắt nhìn Ôn Từ đang đi song song bên cạnh, chớp mắt rồi nói: “Trưa nay không đi ăn ở quán quốc doanh à?”
Khi còn ở quân khu Tây Bắc, anh đã từng nghe không ít chuyện về Khương Từ. Từ nhỏ Khương Từ được nuông chiều, mỗi bữa đều chỉ ăn đồ ăn ở quán quốc doanh.
Sau khi về lại thành phố, Hoắc Kính Uyên đã cố ý đổi khá nhiều phiếu lương thực, dự tính sẽ đưa Khương Từ đi ăn thêm vài bữa ngon, dù gì ở Tây Bắc cũng chẳng bằng thành thị phồn hoa.
Chẳng mấy khi ăn được cái gì ra hồn.
“Ăn ở quán quốc doanh làm gì?” Ôn Từ hỏi lại.
Trong mấy năm sống ở mạt thế, Ôn Từ đã từng ăn rất nhiều món ngon được tích trữ trong không gian, chỉ riêng món mì của vùng miền Bắc là chưa kịp thử qua.
Cô cực kỳ thèm món mì!
Ôn Từ cau mày: “Chẳng lẽ anh không biết nấu thật?”
“Không phải.”
Hoắc Kính Uyên bật cười.
Anh là một trong những đợt sĩ quan đầu tiên được điều đến vùng Tây Bắc, lúc ấy điều kiện ở đó cực kỳ khó khăn nên anh đã học được không ít món ăn đơn giản đặc trưng của địa phương.
“Vậy thì em có thể phụ anh một tay.”
Hách Kính Uyên khẽ nhướng mày: “Không phải em từng tuyên bố là ngón tay không chạm nước lã sao?”
“Ờ thì…”