Đúng lúc ấy, Ôn Từ nghe thấy giọng một người phụ nữ trung niên đang lẩm bẩm, cô quay đầu lại, thấy mấy người phụ nữ trung niên đứng ngay phía sau, không khỏi hơi nghiêng đầu.
“Đây chẳng phải là Tiểu Hoắc sao?”
“Phải rồi, trông giống như ông cụ nhà họ Hoắc hồi trẻ như đúc.”
“Nghe nói Tiểu Hoắc cưới con gái nhà họ Khương, vậy cô gái bên cạnh chắc là con gái nhà họ Khương rồi?"
Ôn Từ đang nhíu mày định mở miệng, thì một bàn tay lớn đã nắm lấy tay cô, Hoắc Kính Uyên liếc cô một cái, rồi lập tức nở nụ cười hiền hòa, nói lớn: “Dì Trần, dì Trương, dì Vương, dì Lý ạ.”
Có thể được phân nhà trong khu dinh thự ở quân khu đều là người có công lao, gia đình có thành tích. Nên mấy người phụ nữ trung niên trước mặt Hoắc Kính Uyên cũng không xa lạ gì, họ từng là y tá phục vụ dưới trướng ông ngoại anh, giờ đều đã nghỉ hưu.
“Đúng là Tiểu Hoắc thật rồi!”
Mấy người lập tức ùa lại gần nhìn Hoắc Kính Uyên một lượt, rồi lại nhìn Ôn Từ, cười đùa: “Nghe nói con gái nhà họ Khương xinh đẹp, hôm nay đúng là lần đầu được thấy.”
Ôn Từ chỉ mỉm cười.
“Hiện tại Tiểu Hoắc đang đóng quân ở đâu vậy?”
Hoắc Kính Uyên đáp: “Quân khu Tây Bắc ạ.”
“Chức vụ gì rồi?”
Hoắc Kính Uyên chỉ cười mà không trả lời, mấy người bọn họ lập tức nhận ra mình hỏi hơi quá đà, nơi đóng quân thì nói được nhưng chức vụ trong quân đội thì không tiện để tiết lộ.
“Bao giờ được uống rượu mừng của hai đứa đây?”
“Còn nhớ lúc sinh thời, ông thủ trưởng cũ luôn mong con sớm lấy vợ sinh con, vậy mà giờ…”
Nói đến đây, mấy người không khỏi chùng giọng, có chút buồn bã.
Thấy vẻ mặt mấy dì lộ vẻ thương cảm, Hoắc Kính Uyên dịu giọng nói: “Lần này con về nghỉ phép không lâu, không kịp tổ chức đám cưới.”
“Thế sao được! Tối nay đến nhà dì ăn một bữa cơm, coi như mừng cưới hai đứa!”
Ôn Từ cảm nhận được sự nhiệt tình của mấy người, nhưng cô không quen với kiểu nhiệt tình từ người lạ, liền kéo nhẹ tay áo Hoắc Kính Uyên, khẽ nói: “Kính Uyên, tối nay em còn phải về nhà họ Khương thu dọn đồ đạc.”
“Tiểu Khương sắp theo quân à?”
Ôn Từ gật đầu: “Gả gà theo gà, gả chó theo chó, cháu giờ đã là vợ của Hoắc Kính Uyên, chẳng lẽ còn để hai vợ chồng sống xa nhau sao ạ?”
“Theo quân là tốt, theo quân là tốt! Khi còn sống thủ trưởng cũ cũng luôn mong được bế cháu, giờ Tiểu Hoắc cũng không còn nhỏ nữa, đúng là không nên sống xa nhau.”