Đêm Tân Hôn Cưới Thay, Đại Lão Quân Cấm Dục Không Diễn Nữa

Chương 9: Làm chuyện vợ chồng nên làm

Tô Quế Lan định lên tiếng giữ họ lại nhưng nghe tiếng động lớn hơn từ trên tầng, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Ôn Từ, đành kìm nén cảm xúc:“Khương Từ nói đúng, hai đứa là vợ chồng, nên có cuộc sống riêng. Mẹ sẽ bảo anh con mang hành lý sang cho con sau.”

Ôn Từ mạnh mẽ kéo Hoắc Kính Uyên đứng dậy: “Đi thôi, đồng chí Hoắc.”

Dù cách một lớp áo, Hoắc Kính Uyên vẫn cảm nhận rõ bàn tay cô khẽ chạm vào người mình, khiến anh căng thẳng siết chặt tay lại.

Ra khỏi nhà họ Khương, Ôn Từ lập tức buông tay anh ra.

Cô biết anh không thoải mái.

Thời đại này, nam nữ rất cẩn trọng trong mối quan hệ.

Nhất là nam nữ chưa cưới thì tuyệt đối tránh tiếp xúc.

Ngay cả vợ chồng cũng giữ khoảng cách.

Nhưng Ôn Từ không mang tư tưởng đó, cô là người hiện đại cô đơn hai mươi mấy năm, từng chứng kiến quá nhiều tàn khốc ở tận thế nên rất khát khao tình yêu.

Cô và Hoắc Kính Uyên mới chỉ quen nhau.

Nhưng có câu: Ngày tháng còn dài!

Cô sắp theo quân về Tây Bắc nên nhân lúc còn ở thành phố, đương nhiên phải tranh thủ tìm hiểu chồng mình nhiều hơn.

Dù gì thì… đời sống vợ chồng hòa hợp cũng rất quan trọng.

Khụ khụ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Ôn Từ lại rơi lên người Hoắc Kính Uyên.

Cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới.

Thân hình Hoắc Kính Uyên hoàn mỹ như vậy, lại thường xuyên huấn luyện ở quân đội, thể lực chắc chắn cũng không tệ.

“Thể lực của anh thế nào?” Ôn Từ hỏi.

Hoắc Kính Uyên trừng to mắt.

Sao tự dưng lại hỏi tới thể lực của anh?

Hoắc Kính Uyên suy nghĩ chốc lát, nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Đồng chí Khương Từ, năm nào tôi cũng giành hạng nhất ba hạng mục của quân khu Tây Bắc, thể lực của tôi không cần phải nghi ngờ. Đợi về quân khu Tây Bắc, tôi sẽ cho cô thấy tận mắt.”

“Không cần về tận Tây Bắc đâu, tối nay luôn cũng được.”

“Hửm?”

Hoắc Kính Uyên nghe vậy, mặt đầy dấu chấm hỏi. Anh cảm thấy mình thật sự không hiểu nổi Khương Từ, cô lúc nào cũng nói năng to gan, lời nào lời nấy đều hàm ý sâu xa.

“Tối nay thể hiện thể lực kiểu gì?” Hoắc Kính Uyên hỏi lại.

Chẳng lẽ là muốn các chiến hữu ở quân khu Kinh Thành đấu thể lực với anh?

Ôn Từ nhướng mày: “Thật sự không hiểu sao?”

Hoắc Kính Uyên lắc đầu: “Không hiểu.”

Ôn Từ nhìn anh chằm chằm, cả hai đứng dưới tán cây râm mát, tiếng ve kêu vang trên đầu, cô cong môi cười, chậm rãi nói từng chữ: “Vợ chồng mới cưới, nên làm những chuyện nên làm.”

Chữ “làm” được cô nhấn mạnh rõ ràng.

Hoắc Kính Uyên lập tức hiểu ra, vành tai đỏ bừng, gương mặt rám nắng cũng hiện rõ vài phần xấu hổ, cúi đầu xuống.

Ôn Từ thấy mặt anh đỏ ửng không chịu nổi, nở nụ cười tươi rói rồi chỉ vào dòng chữ đỏ to đùng trên tường: “Sinh con khỏe mạnh, nuôi dạy tốt”

“Đồng chí Hoắc, chúng ta cũng nên tích cực hưởng ứng khẩu hiệu chứ.”

Anh sống lâu trong quân khu, quanh năm với đám đàn ông to xác, chỉ nghe bọn họ nhắc đến vợ mình đều vô cùng kín đáo, mà sao đến lượt anh lại…