Ôn Từ tiếp tục giải thích: “Nhưng tôi cũng có thể xem là con gái nhà họ Khương. Lúc tôi sinh ra, bị người giúp việc trong nhà tráo đổi với con gái ruột của bà ta. Tôi lớn lên ở nông thôn, không có học vấn. Mãi đến mấy ngày trước mới được đón về thành phố.”
Nói đến đây, trong mắt Ôn Từ không kìm được mà ngân ngấn lệ, giọng nói cũng chất chứa tủi thân từ nhỏ đến lớn.
Hoắc Kính Uyên đã tương đối hiểu ý của cô.
Ôn Từ đúng là con gái nhà họ Khương.
Chỉ là từ nhỏ đã bị bế nhầm, lớn lên ở nông thôn.
Thấy cô rơi nước mắt, Hoắc Kính Uyên nhất thời không biết làm sao.
Anh chưa từng thấy một cô gái mong manh khóc như thế này bao giờ.
Hoắc Kính Uyên không biết nên an ủi cô như thế nào, anh do dự một hồi, rồi đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, yết hầu khẽ lăn lên lăn xuống, lộ ra sự căng thẳng trong lòng người đàn ông.
“Không sao đâu, tôi không để tâm, đồng chí Ôn Từ.”
Hoắc Kính Uyên nói thật lòng.
Vốn dĩ anh cũng chưa từng gặp qua con gái nhà họ Khương. Ít nhất, người phụ nữ trước mặt này để lại ấn tượng rất tốt với anh.
Ôn Từ nhìn chăm chú vào yết hầu gợi cảm kia, đôi mắt sáng lên, tim đập dồn dập, cô đã sớm không thể chờ nổi nữa rồi.
Có lẽ vì cô đã cố gắng chém zombie nên ông trời mới thưởng cho cô một người đàn ông ưu tú đến vậy.
“Anh thực sự không để ý sao?” Ôn Từ cố ý hỏi lại.
“Không để ý.”
Sau khi thẳng thắn mọi chuyện, trong lòng Ôn Từ bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, cô nhìn gương mặt đẹp trai của Hoắc Kính Uyên, cười không khép được miệng.
“Giờ chúng ta đã kết hôn rồi, tôi muốn kể cho em nghe về tình hình nhà tôi.” Vừa nói, Hoắc Kính Uyên vừa rút một tấm ảnh gia đình từ ngăn kéo tủ sách, đưa cho Ôn Từ, giọng điềm đạm: “Đây là ảnh chụp gia đình tôi. Ba mẹ tôi đều là nhân viên nghiên cứu, sau khi sinh tôi ra thì nhận nhiệm vụ tuyệt mật, nên tôi được ông ngoại nuôi lớn.”
Ôn Từ cúi đầu nhìn tấm ảnh trong tay, trong ảnh là đôi vợ chồng trẻ bế theo một đứa bé sơ sinh, cô lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Kính Uyên.
Anh rất giống mẹ, đặc biệt là đôi mày và mắt.
Ôn Từ cười nói: “Dì đẹp thật đấy.”
Hoắc Kính Uyên ngồi bên cạnh cô, chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu cười nói: “Đồng chí Ôn Từ, bây giờ chúng ta đã kết hôn, không thể gọi là "dì" nữa.”
“Trà gọi ba mẹ vẫn chưa uống mà.”