Nghe Nói Ta Là Người Câm

Chương 12

Có Tứ sư tỷ Ngọc Châu đi trước, mọi người liền đem bộ giáo dưỡng Tứ sư tỷ đặt lên người Ôn Thất, sau đó Ôn Thất xuống núi đến Hạ quốc, quý tộc nữ tử Hạ quốc mới thật sự là đại môn bất xuất nhị môn bất ngoại, Ôn Thất là mưu sĩ, không tiếp xúc hậu viện, tự nhiên cũng không biết nữ tử nên trang điểm thế nào.

Nàng vẫn luôn cho rằng bỏ chút công sức vào quần áo trang sức là đủ rồi, hóa ra còn có son môi, chì kẻ mày các thứ, khiến nàng mở mang kiến thức không ít, cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ ham muốn mua sắm của nàng.

Ôn Thất không thiếu tiền, nhất thời hứng khởi cũng không quản có hợp với mình hay không, cứ thấy đẹp là mua một phần.

Ôn Ngũ cho rằng tiền của Ôn Thất là Nhị phu nhân lén cho nên không quá ngạc nhiên.

Mua xong đồ, Ôn Ngũ bảo người của cửa hàng đưa đồ đến Ôn phủ, lại kéo Ôn Thất đến những cửa hàng bánh ngọt và trang sức mà trước đây muốn đến nhưng không dám đến nhiều, còn mua không ít đồ ăn vặt mà người bán hàng rong đẩy xe gánh hàng rao bán trên phố.

Thấy sắp đến giữa trưa, nàng mới ngượng ngùng nói với Ôn Thất, lầu Tụ Hiền tuy đông người, nhưng cơm nước thật sự là tuyệt hảo, hỏi Ôn Thất có muốn đi không.

Ôn Thất gật đầu đồng ý.

Chỉ là vừa đến cửa lầu Tụ Hiền, Ôn Ngũ đã hối hận rồi.

Ngày thường thường nghe nói Ôn Dao hay lui tới lầu Tụ Hiền, Ôn Ngũ vẫn nghĩ dù nơi ấy có nhiều nam nhân nhưng không có nghĩa là nữ tử không thể vào. Thế nhưng khi đứng trước cửa, nghe tiểu nhị ngạc nhiên hỏi "Mấy vị tiểu thư muốn vào ạ?", nàng mới chợt nhận ra sự khác thường.

Ôn Ngũ phát hiện sự xuất hiện của mình và Ôn Thất khiến tất cả mọi người trong lầu Tụ Hiền đều nhìn về phía hai người họ, giống như đang nhìn vật gì mới lạ.

Không phải lầu Tụ Hiền không cho nữ tử vào mà là nam tử nhiều nên không có nữ tử đến, Ôn Dao đến đây cũng mặc nam trang, những cô nương mặc nữ trang cứ như vậy mà đi vào thật sự chưa từng có.

Ôn Ngũ bị dọa đến không nói nên lời, chỉ muốn kéo Ôn Thất rời khỏi đây. Ôn Thất lại biết nếu giờ rời đi luôn hai người họ sẽ chỉ trở thành trò cười, nàng liền nắm chặt tay Ôn Ngũ, tay kia hướng về phía tiểu nhị làm dấu "hai".

"Vâng ạ, mời khách quan đi bên này.” Tiểu nhị nói.

Ôn Ngũ cứ ngơ ngác như vậy, bị Ôn Thất kéo vào trong.

Vì sự xông vào của hai người họ khiến lầu Tụ Hiền im lặng trong giây lát, không ít ánh mắt đều đổ dồn vào hai người họ, Ôn Thất nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại từng người khiến những người nhìn họ có chút chột dạ, không khỏi dời mắt đi.

Ánh mắt Ôn Thất quét qua rất hời hợt, nhưng vậy mà không một ai dám nhìn thẳng lại nàng.

Ôn Thất kéo Ôn Ngũ đi theo tiểu nhị lên lầu hai vào nhã tọa, khi lên lầu thì đối diện đi tới một đám người.

Người đi đầu mặc tử sắc hoa phục, dung mạo tuấn, dù không mang theo chút ý cười nào cũng khiến người ta không khỏi liếc nhìn, huống chi hắn lúc này còn đang cười.

Hắn vừa xuất hiện, ánh mắt liền rơi trên người Ôn Ngũ và Ôn Thất.

Hắn tùy ý nói gì đó với người phía sau, trực tiếp lướt qua Ôn Thất Ôn Ngũ, giống như họ và những khách nhân khác trong lầu không có gì khác biệt.

Cho đến khi...

"Ngũ tỷ! Thất muội!" Một giọng nữ thanh thúy từ lầu hai truyền xuống.

Hắn đối với con số "bảy" đặc biệt mẫn cảm, Quân Thần dừng bước, quay đầu nhìn lại.