Nghe Nói Ta Là Người Câm

Chương 13

Vừa hay Ôn Thất vì tiếng gọi này mà mất kiên nhẫn hơi nghiêng đầu, phát hiện có người sau lưng nhìn mình, liền cũng nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, ngón tay Quân Thần rủ bên người khẽ động, nếu có đeo đao, giờ phút này đã rút ra khỏi vỏ.

Cảm giác nguy hiểm vang lên báo động trong đầu Quân Thần, tâm thái có chút lười biếng vì cuộc sống bình lặng vô vị sau khi về kinh lập tức thay đổi, giống như lúc này mình không ở lầu Tụ Hiền tụ tập văn nhân nhã sĩ, mà là ở trên chiến trường đầy kẻ địch, đao thương kiếm kích đều nhắm vào mình.

Chỉ cần một khắc, đầu mình sẽ rơi xuống đất.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường: Những năm tháng các sư huynh sư tỷ từng dẫn dắt Ôn Thất】

Đại sư huynh: “Sư muội, muội có biết vì sao sư phụ lại nhặt muội về Ẩn Sơn không?”

Ôn Thất: “Huynh nói đi”

Đại sư huynh: “Muội hay nhìn người khác bằng ánh mắt đó, tự mang theo vẻ khinh miệt, sát khí lẫm liệt, lợi hại vô cùng.”

Ôn Thất: “...”

Đại sư huynh: “Sư phụ thích nhất là lúc ôm muội khi còn bé rồi đi dọa lão tam lão tứ, ôi, thật nhớ nhung.”

Ôn Thất: “... Cáo từ.”

...

Khác với Ôn Thất và Ôn Ngũ, Ôn Dao tuy không hề che giấu giọng nói và dáng vẻ nữ nhi, nhưng lại mặc một thân nam trang.

Giờ phút này nàng đang đứng bên lan can lầu hai, hướng về phía Ôn Ngũ và Ôn Thất chào hỏi.

Thấy Ôn Dao cũng ở đó, Ôn Ngũ cũng không còn hoảng loạn như vậy nữa, Ôn Dao có thể đến, thì Ôn Ngũ nàng đương nhiên cũng có thể đến!

"Lục muội." Bình tĩnh lại, Ôn Ngũ hướng về phía Ôn Dao chào một tiếng, sau đó cùng Ôn Thất được tiểu nhị dẫn vào nhã gian.

Lầu Tụ Hiền thường có cảnh văn sĩ cùng nhau ra đề đối đáp, cho nên dù là nhã gian lầu hai, cũng chỉ dùng bình phong ngăn cách trái phải, phía hành lang rủ xuống rèm châu, chỉ cần có lòng là có thể để ý đến tình hình lầu một.

Nhã gian lầu ba mới thật sự không bị quấy rầy, nhưng nghe nói người có thể lên đó không nhiều, Ôn Ngũ và Ôn Thất chắc chắn không lên được.

Ôn Dao thấy Ôn Ngũ phản ứng lạnh nhạt, sờ sờ mũi, cười có chút ngượng ngùng.

Cùng với Ôn Dao, Cố Cẩn Ngôn nhíu mày từ sau rèm châu bước ra, hắn bất mãn với đường tỷ của Ôn Dao vì đối đãi lạnh nhạt với Ôn Dao như vậy, nhưng hắn lại không tiện so đo với một cô nương.

Hắn đứng bên cạnh Ôn Dao, vừa hay nhìn thấy Quân Thần còn chưa đi đang ở dưới lầu, mắt hắn sáng lên, lướt qua Ôn Dao rồi xuống lầu.

"Cửu... Cửu công tử." Cố Cẩn Ngôn gọi Quân Thần lại.

Ngày thường Quân Thần đều tùy tâm trạng mà quyết định có để ý đến người khác hay không, hôm nay lại thế nào cũng phải tìm một lý do để ở lại lầu Tụ Hiền lâu hơn một chút, vừa hay có người nhận ra mình, liền thuận nước đẩy thuyền, nhận lời mời của Cố Cẩn Ngôn, lên lầu hai.

"Tiểu Lục, vị này là Cửu công tử." Lên lầu hai, Cố Cẩn Ngôn vội vàng giới thiệu hai người với nhau.

Ôn Dao tự nhiên hào phóng hành lễ với Quân Thần: "Cửu công tử."

Quân Thần khẽ gật đầu, đợi khi vào chỗ ngồi rồi, mới hỏi Ôn Dao: "Hai vị cô nương vừa rồi là?"

Lầu Tụ Hiền vốn không cách âm, thêm vào đó mọi người trong lầu đều rất để ý xem Cửu công tử vừa được Tam thiếu gia nhà họ Cố mời lên là ai, họ cố ý giảm nhỏ âm lượng khi nói chuyện để dễ bề nghe ngóng.

Ôn Dao bất đắc dĩ cười, âm lượng cũng không nhỏ đi: "Đó là Ngũ tỷ và Thất muội nhà ta. Có lẽ nghe nói ta thường đến đây, khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, nên cũng đến, cũng trách ta, không nói rõ với họ trước rằng đây không phải là nơi nữ tử có thể tùy tiện đến."