Nghe Nói Ta Là Người Câm

Chương 11

Ôn Ngũ bĩu môi, nhưng vẫn cố gắng kìm nén sự chua xót, ra vẻ tỷ tỷ, an ủi Ôn Thất vừa tỉnh dậy đã phát hiện trong viện chỉ còn lại một mình: "Con gái của trưởng công chúa và Lục có giao tình riêng rất tốt, trưởng công chúa điện hạ đến, phần lớn cũng là vì Ôn Dao, bây giờ trên dưới phủ đang bận rộn tiếp đãi khách quý, đương nhiên là không rảnh để ý đến chúng ta rồi."

Con gái của trưởng công chúa... Ôn Thất cố gắng nhớ lại, nhưng trước sau vẫn không thể lục lọi được thông tin về con gái của trưởng công chúa trong ký ức. Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều vô ích, Ôn Thất kéo tay Ôn Ngũ, viết chữ vào lòng bàn tay nàng, hỏi nàng có muốn ra ngoài chơi không.

"Ra ngoài?" Ôn Ngũ xưa nay vốn tuân thủ quy củ cực kỳ ít khi ra ngoài, cũng chưa bao giờ ra ngoài mà không mang theo nha hoàn.

Ôn Thất biết Ôn Ngũ tuy không quen mắt với việc Ôn Dao luôn chạy ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn ngưỡng mộ nàng ấy, liền làm nũng lắc lắc tay Ôn Ngũ.

Ôn Ngũ vốn đã có chút động lòng với đề nghị của Ôn Thất, bị Ôn Thất lắc lư như vậy càng thêm dao động, nhưng nàng vẫn do dự, Ôn Thất dứt khoát kéo Ôn Ngũ chạy về phía cửa nhỏ phía sau Ôn phủ.

"Ai, đợi đã, còn chưa lấy khăn che mặt nữa."

Ôn Thất bịt tai làm ngơ. Con gái nhà quyền quý ra ngoài có người hầu trước sau mới đội khăn che mặt, bên cạnh họ không có nha hoàn tiểu đồng gì, đội khăn che mặt ngược lại dễ bị người ta chú ý, không đội khăn che mặt trà trộn vào đám con gái bình dân mới là cách đi lại đúng đắn.

Bình thường muốn ra ngoài bằng cửa nhỏ không dễ, đúng lúc hôm nay có khách quý đến, Ôn Dao lại không có ở nhà, trong phủ không ít tiểu đồng và người gác cổng đều bị phái đi tìm người, nhờ vậy Ôn Ngũ và Ôn Thất mới nhẹ nhàng thoải mái trà trộn ra ngoài được.

"Chúng ta đi đâu đây?" Chưa bao giờ chạy ra ngoài như thế này, Ôn Ngũ có chút hưng phấn hỏi Ôn Thất.

Ôn Thất viết vào lòng bàn tay nàng: Tỷ muốn đi đâu?

Ôn Ngũ nghĩ nghĩ, vốn muốn nói lầu Tụ Hiền, sau lại nhớ ra hôm qua mình mới nói Ôn Dao luôn đến đó không biết xấu hổ, thế là đổi lời: "Yểu Điệu Các, ta nghe cô nương nhà họ Ngô nói Yểu Điệu Các mới ra một loại son môi, đẹp lắm."

Hở? Son môi là gì? Ôn Thất ngẩn người. Một đường xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, Ôn Ngũ kéo Ôn Thất vào Yểu Điệu Các. Ra vào Yểu Điệu Các đều là nữ tử, còn có không ít con gái nhà quan xuống xe ngựa đội khăn che mặt được nghênh lên lầu.

Yểu Điệu Các là một cửa hàng son phấn nổi tiếng vững chắc ở kinh thành, đương nhiên sẽ không làm ra chuyện chó mắt coi thường người, tự hủy hoại mình như vậy, Ôn Ngũ nói muốn lên lầu chọn, lập tức có người nghênh đón Ôn Ngũ, Ôn Thất lên lầu, còn có người chuyên biệt đi theo họ, thay họ lấy loại son môi "Đào Hoa Túy" mà Ôn Ngũ muốn.

"Thật đẹp." Thỏi son môi mà Ôn Ngũ luôn nghĩ đến là màu hồng nhạt, trên đó còn có những hạt phấn màu bạc, thoa lên môi thì bóng nước lấp lánh, vô cùng đẹp. Ôn Ngũ nhất thời xúc động liền mua hai hộp, một hộp cho mình, hộp còn lại thì tặng cho Ôn Thất, nói là coi như bù vào lễ gặp mặt hôm qua chưa đưa.

Ôn Thất nhận được hộp son môi nhỏ, nửa ngày không hoàn hồn. Ôn Ngũ thấy Ôn Thất ngơ ngác, lại nhìn gương mặt mộc vẫn xinh đẹp của Ôn Thất, nhớ ra ở trang viên hẻo lánh, Ôn Thất chắc cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với son phấn, liền nhẫn nại, dạy Ôn Thất nhận biết những thứ này.

Ôn Thất... đúng là chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này. Núi Ẩn ngoài nàng ra chỉ có một mình tứ sư tỷ là nữ. Nhưng trong đầu tứ sư tỷ chỉ có sách y, ra ngoài hành y hái thuốc cũng thường đi những vùng quê nghèo hẻo lánh, chải chuốt còn khó khăn thì đừng nói đến trang điểm, người đời chỉ coi nàng là vị Bồ Tát sống cứu người, nếu có người ghét bỏ nàng là phụ nữ mà không biết trang điểm, e rằng sẽ bị những bệnh nhân mà nàng cứu chữa đánh chết.