Sau đó, hai người cùng nhau đến chỗ Ôn lão phu nhân, giờ cả phủ đều biết lão phu nhân độc sủng Ôn Dao. Bà muốn bỏ qua Ôn Ngũ, xem nhẹ Ôn Thất, ban chữ cho Ôn Dao, nhưng lão phu nhân lại làm như không biết gì. Đợi hai người thỉnh an xong, lão phu nhân giữ họ ở lại bên cạnh nói vài câu. Cuối cùng, lão phu nhân hỏi: "Đúng rồi, sao Lục nha đầu không đến?"
Ma ma bên cạnh lão phu nhân liền đứng ra nói: "Nha hoàn bên cạnh Lục cô nương phạm lỗi, xông vào Thất cô nương, bị Đại phu nhân sai người bán đi rồi, Lục cô nương buồn bã nửa đêm mới ngủ, sáng dậy không nổi cũng là bình thường."
Lão phu nhân thở dài: "Lục nha đầu đúng là hiền lành." Bà không hỏi Ôn Thất vừa về phủ đã bị nha hoàn xông vào nói, chỉ nói Ôn Dao có lòng tốt, một lòng một dạ thiên vị đến cực điểm.
Ôn Ngũ nghe ra thâm ý, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt đến trắng bệch. Ôn Thất tiếp tục mỉm cười, nhân tiện hiểu ra vì sao sư phụ không bao giờ cho nàng gửi thư về nhà thông báo mình đã chữa khỏi giọng nói. Chắc là sư phụ hy vọng nàng có thể im lặng giả câm, tránh nói năng lung tung, miệng lưỡi nàng độc địa, lỡ nói linh tinh lại chọc tức bà lão đã cao tuổi này đến chết mất.
Không ai đáp lời, chủ đề này lại bị ma ma dẫn sang chiếc khăn trán mà Ôn Dao thêu cho lão phu nhân mấy hôm trước, bà ta khen ngợi tay nghề thêu thùa và tấm lòng của Ôn Dao một lúc lâu. Sau đó lại nhắc đến di nương của Ôn Ngũ vài câu, nói bà ta phạm lỗi gì đó mấy hôm trước, nhưng chuyện đấy không liên quan đến Ôn Ngũ, bảo Ôn Ngũ yên tâm. Nói một hồi cuối cùng mới cho họ rời đi.
Trên đường về Ôn Ngũ im lặng không nói gì, nhưng nàng cũng hiểu rõ lời của lão phu nhân vừa rồi là đang cảnh cáo hai người họ, một là nói Ôn Ngũ là thứ xuất, xuất thân không bằng Ôn Dao; hai là nói Ôn Dao lớn lên trong phủ, Ôn Thất thì mới về nhà, không bằng Ôn Dao chu đáo hiếu thuận. Cho nên họ không được trách lão phu nhân thiên vị Ôn Dao, cũng không được trách việc Ôn Dao có thể một mình được trưởng bối ban chữ.
Ôn Thất thì không để ý, chữ của nàng chỉ có sư phụ và hoàng đế bệ hạ mới có thể ban, lão phu nhân không can thiệp ngược lại là chuyện tốt.
Ôn Thất về phòng ngủ bù một giấc. Ôn Dao tối qua ngủ ngon hay không nàng không biết, dù sao thì nàng cũng không ngủ. Ngủ một rồi giấc tỉnh dậy, Ôn Thất phát hiện trong phòng tĩnh lặng lạ thường liền mở miệng hỏi một câu: "Người đâu?" Thiếu niên tóc vàng ngồi xổm trên xà nhà: "Đều bị gọi đi rồi."
Thiếu niên là người được Ôn Thất phát huy truyền thống sư môn (nhặt người lung tung), nhặt được ở Hạ quốc. Thiếu niên ban đầu chỉ biết nói tiếng địa phương của Hạ quốc, sau này mới học quan thoại theo Ôn Thất, cho nên nói chuyện ít nhiều mang theo giọng địa phương, giọng nói lại dễ nghe.
Ôn Thất xuống giường thay quần áo, dùng nước ấm đặt bên cạnh rửa mặt, lúc này mới chậm rãi ra khỏi viện. Vừa ra khỏi viện, Ôn Thất liền gặp Ôn Ngũ, ngày thường bên cạnh Ôn Ngũ luôn có hai nha hoàn đi theo, giờ bên cạnh cũng không có một ai, chắc là giống Ôn Thất, nha hoàn bên cạnh đều bị gọi đi rồi.
Ôn Thất nắm tay Ôn Ngũ, viết chữ vào lòng bàn tay nàng, nói cho nàng biết mình vừa tỉnh ngủ, lại hỏi nàng xảy ra chuyện gì, tại sao nha hoàn đều không thấy đâu. Ôn Ngũ nói với Ôn Thất: "Trưởng công chúa đến rồi.
Trưởng công chúa?