"Lão phu nhân là trưởng bối, quyết định của người ta vốn không nên nói nhiều, ta chỉ bất bình thay ngươi." Sáng sớm tinh mơ, Ôn Ngũ đến tìm Ôn Thất để cùng đi thỉnh an Ôn Nhị phu nhân, dọc đường nhỏ giọng oán trách với Ôn Thất. "Ta là do di nương sinh ra vốn chẳng đáng nhắc đến. Nhưng ngươi lại là đích tiểu thư chính quy của nhị phòng, sinh nhật cách Lục muội không quá vài tháng, dựa vào cái gì mà chỉ có Ôn Dao được lão phu nhân ban chữ chứ. Nếu không phải nha hoàn trong viện nàng ta lắm mồm lắm miệng thì chuyện này còn phải giấu đến bao giờ đây?"
Nữ tử tiền triều đều phải hứa gả rồi mới cử hành lễ cập kê, cho nên mới có cách nói "đãi tự khuê trung", triều đại hiện tại thì có chút thay đổi về phương diện này. Hoàng đế Thái Tổ từng ban chữ cho cháu gái ngoại vừa sinh của mình - Triều Dương quận chúa, Triều Dương quận chúa là một nhân vật truyền kỳ của triều đại này, văn thì có thể biện luận với nho sĩ, võ thì có thể cưỡi ngựa gϊếŧ địch. Nàng ấy lấy thân phận nữ nhi mà vào triều làm quan, còn từng suất binh cứu giá trong một cuộc phản loạn. Chính vì những chiến công hiển hách của nàng, triều đình hiện tại mới khoan dung với nữ tử như vậy. Có một tấm gương sáng như vậy, trong các thế gia dần dần xuất hiện việc trưởng bối hoặc người có địa vị ban chữ cho những nữ tử chưa xuất giá.
Đến bây giờ, việc ban chữ cho nữ tử không còn mang ý nghĩa hứa gả nữa, phàm là nư nhi thế gia vọng tộc, chắc chắn đều được ban chữ trước khi xuất giá.
Ôn Ngũ là thứ xuất, không dám nói điều không hay về lão phu nhân, chỉ có thể kéo Ôn Thất – người trạc tuổi Ôn Dao ra, lấy danh nghĩa bất bình thay cho Ôn Thất, oán trách vài câu.
Nhưng Ôn Ngũ nói cũng không sai, e rằng nương cũng tức giận không nhẹ, Ôn Thất nghĩ. Tin tức mà Ôn Ngũ nghe được, Ôn Nhị phu nhân đương nhiên cũng nghe được.
Giống như suy đoán của Ôn Thất, Ôn Nhị phu nhân tức giận đến mức đập vỡ hai chén trà. Đến khi nghe ma ma bên cạnh nói Ôn Thất và Ôn Ngũ đến rồi thì nàng mới vội vàng bảo hạ nhân dọn dẹp mảnh sứ vỡ trên đất, kìm nén cơn giận của mình, dùng vẻ mặt từ ái để gặp Ôn Thất và Ôn Ngũ.
"Trời lạnh thế này, dậy sớm như vậy làm gì, mau đi thỉnh an lão phu nhân rồi về ngủ thêm một lát đi." Ôn Nhị phu nhân thật lòng thương xót Ôn Thất, dù Ôn Thất không biết nói, nàng vẫn coi Ôn Thất như khúc ruột của mình, nếu không phải chỉ có đưa đến trang viên mới có thể giữ được tính mạng, nàng chết cũng không để ai mang Ôn Thất rời khỏi nàng.
Ôn Thất dù thông minh đến đâu cũng không phải thần đồng sinh ra đã biết, đương nhiên không có ký ức về những năm tháng sống ở Ôn phủ. Chỉ là khi ở núi Ẩn, mẫu thân luôn nhờ người đưa đồ đến trang viên cho nàng, quần áo mới mỗi mùa và đủ loại đồ ăn thức uống, đồ chơi, cái gì cũng có, Ôn Thất dù lòng dạ sắt đá đến mấy cũng đã sớm bị sưởi ấm rồi, huống chi nàng vốn không phải người lạnh lùng vô tình.
Ôn Thất thấy mẫu thân vì mình mà cố nén giận, liền tiến lên, nắm lấy tay nàng. Ôn Thất dọc đường ôm lò sưởi tay nên hai tay vô cùng ấm áp, đôi tay ấm phủ lên đôi tay còn hơi run rẩy của Ôn Nhị phu nhân, ôm vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp.
Đợi đến khi đôi tay đang run rẩy không ngừng vì tức giận của Ôn Nhị phu nhân dần dần trở lại bình thường, Ôn Thất mới viết vào lòng bàn tay Ôn Nhị phu nhân: "Tiểu Thất ở đây, không giận." Viết xong liền ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt đầy kinh ngạc của Ôn Nhị phu nhân, đôi mắt ấy dần dần ướŧ áŧ, Ôn Nhị phu nhân ôm lấy Ôn Thất, giọng nghẹn ngào: "Con ngoan, nương không giận, nương không giận nữa."
Ôn Thất giơ tay ôm lại, Ôn Ngũ đứng bên cạnh hoàn toàn lạc lõng giữa cảnh tượng tình mẫu tử ấm áp này, chỉ có thể cúi đầu nhìn mũi giày của mình, không biết đang nghĩ gì.