Nghe Nói Ta Là Người Câm

Chương 8

Người của Vĩnh Trú Tư không dám làm càn, chỉ có thể chờ người dám làm càn đến.

Đợi khoảng một chén trà, Mạc Nghiễm trở về, lúc đối mặt với Cửu vương gia hắn cũng rất đau đầu, chỉ có thể hỏi: "Cửu vương gia có gì phân phó sao?"

Cửu vương gia hoàn toàn không có vẻ trẻ con ngây ngô trước mặt hoàng đế, mà là tươi cười rạng rỡ, phối hợp với gương mặt tuấn mỹ của hắn, mang theo vẻ yêu nghiệt: "Không dám, các ngươi chỉ nghe hoàng huynh ta, ta có thể phân phó gì được. Chỉ muốn hỏi một chút, sư muội ngươi rốt cuộc là ai? Tên gì? Là tiểu thư nhà nào? Ta rất tò mò, ngươi nói cho ta nghe đi."

Mạc Nghiễm khẽ cười đáp: "Về sư muội của hạ quan, vương gia cứ việc đi hỏi bệ hạ."

"Hoàng huynh nếu chịu nói thì ta cũng không cần đến chỗ ngươi rồi."

Mạc Nghiễm bất đắc dĩ: "Bệ hạ không nói, hạ quan cũng không dám nói."

Cửu vương gia tặc lưỡi một tiếng, nhìn chằm chằm Mạc Nghiễm hồi lâu, xác định con đường này vẫn không thông, đành phải đứng dậy khỏi ghế, vẻ mặt có vẻ thất vọng nói: "Được rồi, vậy ta tự đi tìm."

Cửu vương gia bước qua Mạc Nghiễm, đột nhiên dừng chân, như nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi Mạc Nghiễm một câu: "Ngươi cảm thấy quốc sư bị ám sát, là do Tiểu Thất làm?"

Mạc Nghiễm xoay người đáp: "Chưa có chứng cứ, hạ quan không dám vọng ngôn."

Cửu vương gia vừa nghe, đột nhiên bật cười thành tiếng, dung nhan tuấn mỹ được nụ cười này tôn lên càng thêm mê người, người của Vĩnh Trú Tư tâm tính kém đều bị lóa mắt. Kẻ có thể dùng nhan sắc gϊếŧ người kia nói: "Các ngươi quả nhiên gọi nàng là Tiểu Thất, hoàng huynh không chịu nói cho ta là ta đoán đúng hay không, ta còn tưởng mình đoán sai rồi chứ."

Mạc Nghiễm ngẩn người.

Cửu vương gia cười đi ra ngoài: "Hoàng huynh không bắt Tiểu Thất, nhưng cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chắc chắn bây giờ người giám thị Tiểu Thất sẽ nhiều hơn trước gấp mấy lần, ta chỉ cần nhờ hoàng tỷ tổ chức thêm vài buổi yến tiệc tụ họp - sớm muộn gì cũng tìm ra nàng."

Cửu vương gia càng đi càng xa, câu cuối cùng nói rất lớn, từ xa truyền đến, vô cùng đắc ý.

Mạc Nghiễm nhìn về hướng Cửu vương gia rời đi, hồi lâu không nói gì. Người của Vĩnh Trú Tư tiến lên, dò xét tâm tư của Mạc Nghiễm, oán trách: "Cửu vương gia càng ngày càng không có quy củ, hắn lấy đâu ra tự tin, nói sư muội của ngài nhất định là thiên kim thế gia có thể được trưởng công chúa mời chứ?"

Mạc Nghiễm liếc nhìn người kia một cái: "Câm miệng." Người kia vội vàng cúi đầu. Mạc Nghiễm xoay người đi vào bên trong Vĩnh Trú Tư, bỏ lại một câu: "Hắn thông minh hơn các ngươi nghĩ nhiều."

Đương triều Cửu vương gia, Quân Thần, mười lăm tuổi đã ra chiến trường gϊếŧ địch, trải qua bốn năm, lập vô số chiến công. Hắn vốn tưởng rằng Quân Thần hồi kinh chắc chắn sẽ khác với thiếu niên ngây thơ tùy hứng ngày xưa. Cho đến ngày đó trong bóng tối, nhìn thấy Quân Thần cưỡi ngựa dẫn quân trở về, trên mặt vẫn mang theo vẻ khí phách hăng hái năm nào, đối mặt với hoàng đế cũng vẫn như cũ làm ra những hành động trẻ con tùy tiện mà có. Lúc đó hắn đã biết, dưới lớp da vô hại kia của Quân Thần nhất định ẩn giấu một con thú dữ nguy hiểm. Nhưng trên đời này loài thú dữ khoác da người, đâu chỉ có một mình hắn.