Họ Ôn do trưởng phòng quản gia. Ôn Đường không rành chuyện hậu trạch, lại thuộc nhị phòng, muốn xử trí tỳ nữ của tam phòng thì đương nhiên phải giao cho đại phu nhân đang nắm quyền nội chính. Ôn Dao không ngờ Ôn Đường - người luôn thiên vị mình - lại nói ra lời như vậy.
Ôn Trúc bật cười, không khách khí: "Lục muội chẳng phải rất quan tâm Tiểu Thất sao? Sao lại không biết nàng ấy là người câm, căn bản không nói được?"
Ôn Dao và tỳ nữ mặt trắng bệch. Ôn Dao lắp bắp: "C...câm?"
Ôn Trúc: "Muội vừa gặp đã hỏi tại sao không nói, lại còn dạy nàng phải mở miệng, không trách ngũ muội nghĩ muội đang chế nhạo Tiểu Thất."
Ôn Dao sắp khóc: "Nhị ca, muội... muội không biết, không ai nói với muội cả, muội không cố ý."
Ôn Đường thấy Ôn Dao lo lắng, cũng cho rằng đây không phải lỗi của nàng. Ôn Dao khác biệt với những tiểu thư khác, tâm tư luôn hướng ra ngoài bức tường phủ, là đứa trẻ đặc biệt, không để ý chuyện trong nhà cũng không lạ. Chỉ là do đám tỳ nữ xấu tính bên cạnh làm hư nàng.
Ôn Trúc nhìn muội muội ruột Ôn Dao của mình, lại nhìn Ôn Đường - người còn thân với Ôn Dao hơn cả huynh ruột, khẽ cười: "Muội biện giải với nhị ca làm gì? Dù không xin cho tỳ nữ, ít nhất cũng phải xin lỗi Tiểu Thất trước chứ."
Tính cách Ôn Trúc hoàn toàn trái ngược với cái tên "Trúc" (tre - tượng trưng cho quân tử), chẳng chút quân tử, miệng lưỡi lại cay độc, đặc biệt thích bóc mẽ muội muội ruột. Lúc nhỏ thường khiến Ôn Dao khóc tức tửi, lớn lên nàng mới quen dần. Lúc này nàng quay sang Ôn Thất: "Thất muội, đừng trách ta, ta thật sự không biết, không cố ý hỏi vậy."
Ôn Thất sau khi xem kịch vui chỉ yên lặng đáp lại bằng nụ cười.
Ôn Dao như được tha thứ, thở phào nhìn Ôn Đường: "Nhị ca, Thất muội đã tha thứ rồi, ca đừng..." Đang định xin giảm tội cho tỳ nữ thì bị Ôn Trúc ngắt lời.
"Chán thật." Ôn Trúc vẻ mặt thất vọng: "Vậy muội về trước."
Ôn Đường quát: "Ai cho phép ngươi về?"
Ôn Trúc thấy không thoát được, đành "xì" một tiếng.
Ôn Đường nói với Ôn Dao: "Ca còn việc với tứ đệ, gió lớn, muội mau về đi."
Ôn Dao sốt ruột: "Nhưng…"
Ôn Trúc lại cắt ngang, lêu lổng: "Về thôi! Đứng ngoài gió lạnh thế này, nghĩ gì vậy?"
Ôn Đường dẫn Ôn Trúc đi. Ôn Dao nhìn Ôn Thất, nghĩ chuyện này chủ yếu là do tỳ nữ của mình xúc phạm nàng nên nói chuyện với nàng, nhờ nàng nói giúp.
Ôn Thất đang nhìn theo bóng lưng Ôn Trúc thì nhìn thấy ánh mắt của Ôn Dao, nàng liền thu hồi lại tầm mắt, kéo áo choàng của Ôn Ngũ.
Ôn Ngũ hiểu ý, không nói gì với Ôn Dao, quay lưng: "Chúng ta cũng về thôi."
Hai người rời đi, Ôn Dao đành giận dỗi dậm chân tại chỗ.
Hai viện của Ôn Thất và Ôn Ngũ cách nhau không xa. Đi được một quãng, khi không còn thấy bóng Ôn Dao, Ôn Ngũ bật cười: "Chưa bao giờ thấy ả ta chịu thiệt thế này."
Đôi mắt tràn ngập vui sướиɠ.
Ôn Thất vẫn mỉm cười hiền hòa, yên lặng như bức họa.
Ban ngày ngủ nhiều, đêm đến Ôn Thất lại tinh thần phấn chấn.
Nàng đứng trước bàn vẽ tranh, đến khi Tri Thư đến nhắc đi ngủ mới cầm bút viết vài chữ, nói mình không quen có người túc trực bên giường.
Tri Thư thầm cười, vị thất tiểu thư này quá cẩn thận, không quen thì nói thẳng là được, đến giờ mới dám nói, quả là đứa nuôi ngoài trang viên, không có sự tự tại của tiểu thư đại gia.
Nghĩ vậy nhưng miệng vẫn cung kính: "Nếu tiểu thư không quen, để Hồng Tiên túc trực ngoài phòng cũng được."
Nói xong ngẩng lên, giật mình trước ánh mắt Ôn Thất.
Đó không phải là ánh mắt hung dữ, mà bình thản như mặt hồ thu, trong vắt có thể nhìn thấu tâm can người khác, khiến lòng người run sợ.
"Tiểu... tiểu thư?"
Ôn Thất thu hồi ánh mắt, đặt bút xuống, nhẹ nhàng bước qua Tri Thư vào phòng trong.
Đêm khuya vạn vật tĩnh lặng, Ôn Thất trở dậy khoác áo ngoài, ngồi lên sập gỗ bên cửa sổ.
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng mở cửa sổ. Bên ngoài có một cây đại thụ, bóng cây đung đưa dưới ánh trăng bạc.
Ôn Thất nhìn cảnh vật ngoài cửa, chờ đợi giây lát.
Bỗng cành cây rung lên. Ôn Thất - người bị mọi người gọi là kẻ câm - mở miệng hỏi: "Đến rồi à?"
Giọng nói nhẹ nhàng như suối núi mùa đông, trong trẻo mà lạnh lẽo.