Trên đường đi Ôn Ngũ còn kể cho Ôn Thất nghe nhiều chuyện trong phủ.
Như chuyện con cháu tam phòng họ Ôn đều xếp theo thứ tự chung. Con trai trưởng của bá phụ là Ôn Dung, lớn tuổi nhất, không thi cử mà nhập doanh trại, hiện đang theo Trấn Viễn quân xuống phương Nam, không có nhà.
Tiếp đến là trưởng tử nhị phòng – nhị ca Ôn Đường, xếp thứ hai trong hàng huynh đệ. Hôm nay cùng bạn học trong thư viện ra ngoài, cũng không có mặt.
Tam tỷ là con gái bá phụ, năm ngoái đã gả chồng.
Tứ ca Ôn Trúc thuộc tam phòng, tính tình phóng túng, giao du với đám nam tử lêu lổng, không chịu đọc sách lại ghét võ nghệ, suốt ngày lang thang bên ngoài, hôm nay cũng không thấy bóng dáng.
Ôn Ngũ là con thứ của nhị phòng, cũng là thứ nữ duy nhất trong phủ.
Lục tỷ Ôn Dao là nữ nhi tam thúc. Nhắc đến Ôn Dao, Ôn Ngũ tỏ ra vô cùng bất mãn:
“Lục muội suốt ngày chạy lung tung, hai năm trước còn định một mình cưỡi ngựa lên núi Ẩn. May mà người nhà kịp thời đưa về. Sáng nay cũng chẳng thấy bóng dáng, nghe nói lại chạy đến Tụ Hiền Lâu rồi. Một nữ nhân mà suốt ngày chen chúc giữa đám nam nhân, không biết xấu hổ!”
Ôn Thất là người câm, chỉ im lặng nghe Ôn Ngũ nói. Vô tình khiến Ôn Ngũ có cảm giác như đang trút bầu tâm sự vào khoảng không, chẳng mấy chốc phá vỡ hình tượng “tỷ tỷ hiền lành”, bắt đầu luyên thuyên đủ thứ chuyện tích tụ mấy chục năm nay.
Ôn Thất chỉ duy trì nụ cười mỉm.
Khi cuối cùng cũng được ngủ, Ôn Thất chỉ muốn chôn mình trong chăn êm đến mức bị đánh thức vẫn còn gắt gỏng. Ánh mắt lạnh lùng ném về phía tỳ nữ khiến cô ta sợ hãi như gặp ma.
Bữa trưa dùng cơm tại viện của Ôn Ngũ. Đến chiều, viện tử của Ôn Thất cuối cùng cũng được dọn dẹp xong, đám tỳ nữ được phân công đến.
Có bốn tỳ nữ nhất đẳng hầu cận, trong đó một do lão phu nhân ban, một do Ôn nhị phu nhân – mẫu thân ruột của Ôn Thất – cử đến.
Người lão phu nhân ban cho tên là Tri Thư, người Ôn nhị phu nhân cử đến tên Chử Vũ.
Ôn Thất thấy phiền nên không đổi tên.
Hai người còn lại được thăng từ tỳ nữ nhị đẳng, một tên Mai Hương, một tên Ngân Hoàn.
Ôn Thất nghe xong thấy nhức đầu, bèn lấy giấy bút đổi tên: Mai Hương thành Hồng Tiên, Ngân Hoàn thành Kiểu Nguyệt.
Còn những tỳ nữ, bà mối nhị đẳng tam đẳng khác thì Ôn Thất không nhớ nổi. Vừa đổi tên xong, Ôn nhị phu nhân đã sai người đến đo kích thước may y phục mới cho nàng.
Ôn Thất nhắm mắt giơ tay, đứng im như khúc gỗ một lúc lâu. Khi tỳ nữ đo xong, nàng lập tức nhào lên giường, ngủ say như chết.
Đến bữa tối lại bị gọi dậy, tắm rửa thay quần áo, chỉnh tề rồi được dẫn đến phòng ăn.
Tối nay gia đình tụ họp khá đông. Ngoại trừ đại ca đang ở Nam Cương, mọi người đều có mặt. Ôn Thất lần lượt nhận mặt, cả nhà cùng dùng bữa.
Sau bữa ăn, Ôn Ngũ kéo Ôn Thất cùng đi. Ôn Dao – người vừa bị Ôn Ngũ chê trách – tiến đến, mở miệng liền nói: “Thất muội mới về nhà, có gì không quen cứ nói ra. Bà nội nhân từ độ lượng, cứ im lặng thế này dễ khiến bà không vui.”
Ôn Dao dáng vẻ đáng yêu, nụ cười rạng rỡ. Tóc búi hai bên, điểm xuyết bằng những bông hoa châu ngọc tinh xảo, nhụy là ngọc tím, tua rủ bằng vòng vàng nhỏ, càng tôn lên vẻ quý phái.
Đêm xuống gió lớn, cả ba đều khoác áo choàng. Riêng Ôn Dao mặc chiếc áo choàng đỏ rực như lửa, thêu mây trăng và hoa mai trắng, viền lông cáo trắng muốt. Vì trời chỉ gió chứ không quá lạnh, nàng không buộc chặt áo, để lộ áo ngắn màu tím hoa cà bên trong cùng váy mã diện xanh đậm. Chất vải và đường thêu đều thuộc hàng thượng phẩm.
So ra, y phục của Ôn Ngũ và Ôn Thất có phần đơn sơ.
Không phải nhị phòng nghèo hơn tam phòng, chỉ là Ôn Ngũ là con riêng duy nhất trong phủ. Dù Ôn nhị phu nhân không hà khắc nhưng cũng có phần lơ là. Hôm nay không phải ngày lễ nên Ôn Ngũ chỉ mặc bộ áo váy cũ, ngoài khoác áo choàng xanh đậm, đây vốn là màu trang nhã, nhưngkhi đứng cạnh Ôn Dao lại thành ra già nua.
Ôn Thất thì mặc toàn đồ mới, nhưng do Ôn nhị phu nhân ước lượng may đo trước khi nàng về thành ra trang phục có chỗ không vừa vặn.
Lời Ôn Dao vừa dứt, Ôn Ngũ đã nhân cơ hội trút giận, giọng the thé: “Ý muội là gì? Cố ý đến chế nhạo tiểu muội sao?”
Ôn Dao sửng sốt, không hiểu vì sao ngũ tỷ vốn ôn hòa bỗng trở nên hung dữ.
Tỳ nữ của Ôn Dao – vốn được cưng chiều nên tính tình cũng ngang ngược – lập tức đứng ra bảo vệ chủ: “Ngũ tiểu thư sao vô lý thế! Tiểu thư nhà ta chỉ lo lắng cho Thất tiểu thư, sao người lại mắng nhiếc?”
“Đây nào phải chỗ ngươi lên tiếng! Cút ngay!” Ôn Ngũ vốn ghét cay ghét đắng đám tỳ nữ của Ôn Dao suốt ngày lên mặt, bao năm nhịn nhục bỗng bùng phát, quát thẳng vào mặt tỳ nữ.
Ôn Dao cảm thấy vô cùng oan ức, mắt ngấn lệ đẩy tỳ nữ ra, nói với Ôn Ngũ: “Ngũ tỷ có bất mãn gì thì cứ mắng muội, hà tất phải hạ thấp người bên cạnh muội? Muội không hiểu, rốt cuộc đã làm gì khiến tỷ tức giận? Muội chỉ đến quan tâm đến Thất muội thôi mà.”
“Đây mà là quan tâm? Nếu thật sự quan tâm thì muội phải biết...”
“Chuyện gì ồn ào thế?” – Một giọng nói vang lên, cắt ngang lời Ôn Ngũ.
Mọi người quay đầu, thấy hai người đang đứng gần đó: nhị ca Ôn Đường và tứ ca Ôn Trúc.
Người vừa cất lời chính là Ôn Trúc.
Tỳ nữ của Ôn Dao nhanh nhảu kể lại sự việc, vì nghĩ chủ mình có lý nên không thêm mắm muối, còn gọi mấy tỳ nữ khác đến làm chứng.
Ôn Đường nhíu mày, Ôn Trúc thì nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng vào tỳ nữ đang nói.
Tỳ nữ tưởng mình bảo vệ được chủ, lại được tứ thiếu gia để ý, đỏ mặt ngượng ngùng.
Ôn Dao kéo tay tỳ nữ, nhẹ giọng: “Thôi, đừng nói nữa. Ngũ tỷ cũng không cố ý, có lẽ đang bực chuyện gì đó mà muội lại vô tình đυ.ng phải.”
Tỳ nữ: “Nhưng cũng không thể vô cớ trút giận lên tiểu thư được chứ!”