Nghe Nói Ta Là Người Câm

Chương 4

Một nam tử từ trên cây nhảy xuống, quay người nhìn Ôn Thất.

Người này mặc bạch y quý phái, dung mạo tuấn tú, khí chất nho nhã, không giống kẻ tiểu nhân trộm vào phòng khuê nữ, mà tựa văn nhân lãng tử cầm quạt dạo bước trong mưa hoa.

"Tiểu Thất." Mạc Nghiễm gọi nàng như vậy, không theo thứ tự họ Ôn, mà theo thứ tự đệ tử Quốc sư.

"Ngũ sư huynh." Ôn Thất bình thản đáp.

Dù xếp thứ bảy nhưng thực ra Ôn Thất quen Quốc sư sớm hơn hai vị sư huynh trước. Chỉ là lúc đó nàng vẫn còn câm, Quốc sư không chịu nhận làm đệ tử, chỉ chữa họng cho nàng. Sau khi nói được mới chính thức bái sư, vô tình trở thành đệ tử cuối cùng.

Quốc sư không phải năm năm trước mới đến núi Ẩn mà từ mười lăm năm trước, ông đã chiếm một khu đất ở đó, thỉnh thoảng lén đến ở một thời gian.

Năm đầu tiên Ôn Thất bị gia đình bỏ lên trang viên đã bị Quốc sư nhặt về, chữa hai năm mới khỏi họng.

Mạc Nghiễm không lại gần, chỉ đứng dưới gốc cây, giọng nói nho nhã hòa cùng màn đêm đầy gió lạnh: "Vốn định đến giúp tiểu muội, nhưng giờ có lẽ không cần nữa?"

Ôn Thất nhướng mày, không chút nũng nịu như một tiểu muội đối với sư huynh, giọng điệu lạnh lùng khác thường: "Sư huynh muốn giúp ta? Phải rồi, ngũ sư huynh vốn thích xen vào chuyện người khác. Chỉ không biết chuyện gì khiến sư huynh đổi ý?"

Mạc Nghiễm cúi đầu, dường như do dự một lát mới ngẩng lên nhìn Ôn Thất. Thấy nàng cau mày, hắn thở dài: "Muội thật sự không biết gì sao?"

Ôn Thất bực bội: "Sư huynh có gì cứ nói thẳng."

Mạc Nghiễm: "Sư phụ bị ám sát ở núi Ẩn, tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng hiện vẫn hôn mê. Tứ sư tỷ có lẽ đã trở về núi Ẩn rồi."

Biểu cảm Ôn Thất đóng băng khi nghe hai chữ "ám sát", một vẻ mặt hiếm thấy trên khuôn mặt nàng. Những lời sau có lẽ vì thế mà không nghe rõ, khi tỉnh táo lại và biết sư phụ không sao, nàng cắn răng, cười gằn: "Lục sư huynh ăn cơm không à? Ám sát đã bắt được chưa?"

Mạc Nghiễm lắc đầu.

Bảy đệ tử Quốc sư, bốn người đầu đã lộ diện trước thiên hạ, ba người còn lại ẩn danh không phải vì bất tài, mà vì con đường họ đi khác biệt.

Ngũ đệ tử Mạc Nghiễm hiện là thống lĩnh ám vệ của hoàng đế, lục đệ tử là thống lĩnh ám vệ của Quốc sư. Ôn Thất xuống núi muộn hơn, nhưng công việc của nàng tóm gọn lại là gián điệp xâm nhập nước khác.

Đều là những vị trí không thể lộ diện, dù hiện tại hay tương lai, trong triều đình hay giang hồ, chỉ cần không có biến cố, thân phận họ sẽ không bao giờ bị gắn với Quốc sư.

"Cũng không trách được lục sư đệ." Mạc Nghiễm nói: "Kẻ ám sát quen địa hình, còn phá được cơ quan do một tay muội bố trí..."

Ôn Thất nói thẳng: "Sư huynh nghi ngờ ta à."

Nàng lại nhớ đến lời Mạc Nghiễm ban nãy, bật cười, không phải nụ cười lịch sự với Ôn Ngũ, mà là nụ cười mỉa mai đầy châm biếm: "Vậy nên sư huynh nói không thể giúp ta, là vì nghi ta phái người ám sát sư phụ sao?"

Mạc Nghiễm đắng cay: "Sau khi sư phụ bị ám sát, bản vẽ lầu Cửu Khúc cũng biến mất. Tiểu Thất, trên đời này chỉ có muội cần bản vẽ đó."

"Chỉ có muội - người sắp bị nhốt vào lầu Cửu Khúc."

...

"Lầu Cửu Khúc là xây cho nữ đệ tử của Quốc sư sao?"

Đêm khuya, Cửu vương gia ở lại hoàng cung tìm hoàng đế, cuối cùng cũng biết thêm tin tức về nữ đệ tử Quốc sư.

Hoàng đế đang phê tấu chương, không ngẩng đầu nhìn lên người Hoàng đệ mà mình vừa tin cậy vừa bất lực: "Ừ, nói là lầu Cửu Khúc có cơ quan trùng trùng, có thể giam được nàng."

"Ngục thường không được sao?" Cửu vương gia mặc thường phục thoải mái, thừa hưởng dung mạo xuất chúng của hoàng tộc với nốt ruồi phía dưới mắt trái, ngồi đâu cũng thành bức họa.

Chỉ là hắn tuổi còn trẻ lại chưa lập gia đình, khi đối diện hoàng huynh trên mặt lộ vẻ ngang ngạnh của nam tử trẻ tuổi.

Hoàng đế thở dài: "Vì giam không được. Ngay cả Ngục Tháp nước Hạ nàng cũng trốn thoát."

Cửu vương gia kinh ngạc: "Nàng từng bị giam ở Ngục Tháp? Nàng từng đến Hạ quốc ? Không đúng, tại sao các người cứ phải giam nàng?"

Hoàng đế bất lực: "...Ngươi muốn trẫm trả lời cái nào trước?"

Cửu vương gia chống cằm, nở nụ cười bướng bỉnh: "Thần đều muốn biết."

Hoàng đế đặt bút xuống, biết không nói rõ sẽ không xong, bèn giải thích: "Hai năm trước, nữ đệ tử của Vọng Thư phụng mệnh đi du lịch nhưng trên đường lại gặp người không muốn thấy nên rẽ sang Hạ quốc."

Cửu vương gia cười: "Tùy tiện thế sao?"

Hoàng đế nhận chén canh nóng từ thái giám, uống một ngụm rồi nói: "Con bé này khó lường, không biết lý do thật hay giả."

Hoàng đế nhăn mặt vì canh quá ngọt nhưng nghĩ đến hoàng hậu sai người đem tới, đành uống hết, lau miệng rồi tiếp tục: "Vọng Thư nghe tin lão quốc chủ của Hạ quốc bệnh nặng, các hoàng tử tranh quyền nên sai nàng can thiệp vào, đưa một hoàng tử bất tài lên ngôi để làm suy yếu Hạ quốc. Nàng học được cơ quan kỳ môn và mưu lược từ Vọng Thư nên chỉ hơn một năm đã đưa nhị hoàng tử lên ngôi. Nhưng vì quá xuất chúng, nhị hoàng tử không muốn coi nàng là mưu sĩ mà muốn lậpvnàng làm hoàng hậu."

Cửu vương gia vừa nghe vừa ăn điểm tâm trên bàn, nhìn lớp nhân trái cây chảy ra: "Nghe nói năm nay nàng mới mười sáu, một năm trước... vậy chỉ mười lăm?"

"Kể cả không còn sớm thì nàng ấy cũng không thể kết hôn được." Hoàng đế nói: "Vọng Thư rất thiên vị nên không cho nàng gả đến Hạ quốc, dù làm hoàng hậu sẽ thuận tiện khống chế Hạ quốc hơn."

"Từ chối tân quốc chủ Hạ quốc không dễ đúng không?" Cửu vương gia nói trúng điểm.

Hoàng đế: "Đương nhiên. Chọn nhị hoàng tử vì hắn tàn bạo vô năng. Hắn không quan tâm đến…"

Hoàng đế nuốt lại tên Ôn Thất, đổi cách xưng hô: "Hắn không quan tâm nữ đệ tử Vọng Thư đã giúp hắn thế nào, chỉ biết bị trái ý nên tức giận, nhốt nàng vào Ngục Tháp, sai người tra tấn ngày đêm đến khi nàng đồng ý."

"Ồ?" Cửu vương gia sửng sốt: "Đúng là quốc chủ bất tài các người chọn, ngu đến đáng sợ."

Hoàng đế cũng bật cười: "Nên hắn đã chết."