“Lúc đi đánh phó bản, nhớ mang theo cậu ấy.” Lưu Bách Dục dặn dò đội trưởng Hoàng Cốc.
Lưu Dật hướng mặt ra cửa sổ hút thuốc, không lên tiếng trả lời.
Lưu Bách Dục coi như cậu đã đồng ý. Anh còn có việc phải đi dỗ dành nhà đầu tư, nếu không giữ nổi nhà đầu tư cuối cùng, thì Hoàng Cốc cũng chẳng chống đỡ nổi bao lâu nữa.
“Cậu luyện trước đi, tôi ra ngoài một lát.” Lưu Bách Dục dặn dò cô yên tâm luyện tập.
Hạ Thanh lại một lần nữa gật đầu với anh. Màn hình máy tính sáng lên, cô mở trò chơi Đoạt Bá, đăng nhập theo tài khoản Lưu Bách Dục ghi trên tờ giấy đưa cho cô. Một chuỗi âm báo "tích tích" lập tức vang lên.
Cô mở hộp thư tin nhắn, đều là một số tin tức hệ thống, xem ra tài khoản này quả thật rất lâu rồi chưa có ai sử dụng.
“Tài khoản này vốn là của một thành viên cũ, sau khi xảy ra mâu thuẫn gay gắt với Hoàng Cốc, người đó bị câu lạc bộ khác ký hợp đồng rồi bỏ lại tài khoản này.”
Không biết từ lúc nào, Bộ Lệ đã đứng phía sau lưng cô, lên tiếng giải thích. Nếu không phải cấp bậc của cô quá thấp, có lẽ tài khoản này sẽ tiếp tục bị bỏ không như vậy.
Hạ Thanh: “?”
“Mâu thuẫn rất nghiêm trọng à?” Cô nghiêng đầu nhìn Bộ Lệ, phải gay gắt tới mức nào thì mới bỏ luôn tài khoản chứ?
Bộ Lệ bật cười, lắc đầu: “Mâu thuẫn chỉ là cái cớ thôi. Câu lạc bộ mới ký hợp đồng với người kia đã cho cậu ta một tài khoản cấp năm và bộ trang bị đắt tiền. Đương nhiên cậu ta chẳng còn coi trọng tài khoản cấp ba và bộ trang bị của Hoàng Cốc nữa.”
“Vì muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Hoàng Cốc, không muốn người khác biết mình từng ở đây, nên cậu ta mới bỏ luôn cả tài khoản mà Hoàng Cốc cấp cho.”
Hạ Thanh đã hiểu rõ. Hoàng Cốc từ lâu đã xuống dốc, ở giới tuyển thủ chuyên nghiệp luôn không thể ngẩng đầu nổi, trở thành trò cười để mười câu lạc bộ hàng đầu đem ra chế giễu hết lần này tới lần khác.
Điểm yếu chí mạng của Hoàng Cốc là chỉ còn duy nhất Lưu Dật và Trần Hạo — người vừa bị câu lạc bộ Đại Vận đào đi — gồng gánh. Bộ Lệ thực lực cũng không tệ, nhưng so với thành viên của các câu lạc bộ khác thì vẫn còn thiếu một chút bản lĩnh.
Hiện giờ Trần Hạo đã rời đi, chỉ còn lại đội trưởng Lưu Dật một mình chống đỡ. Trong game, Bộ Lệ miễn cưỡng có thể giành lại chút danh dự, nhưng đáng tiếc những thành viên khác đều lực bất tòng tâm, chẳng thể nào theo kịp tiết tấu của Lưu Dật và Bộ Lệ.
Bộ Lệ nói thêm: “Nhưng mà người ta cũng phải hướng lên trên thôi, trong giới chuyên nghiệp, những chuyện như vậy chẳng hiếm gặp đâu.”
Hạ Thanh đáp: “Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết mấy chuyện này.”
“Chỉ là tiện miệng thôi, sau này cậu có gì không hiểu cứ hỏi tôi.” Bộ Lệ tiếp tục tỏ ra thiện chí với cô.
“Ừm, tôi vào game đi dạo một vòng trước đã.”
Bộ Lệ mỉm cười: “Được.” Nói xong, cậu quay người trở về chỗ.
Vị trí của Hạ Thanh nằm ở góc trong cùng, cách thành viên dự bị còn lại tận năm chỗ ngồi. Lưu Bách Dục cố tình để cô ngồi xa các thành viên khác như vậy là để bảo vệ cô, vì sợ trình độ của cô quá kém sẽ gây phẫn nộ cho cả đội.
“Đội trưởng, cậu nghĩ người chơi Ngân Nhân vừa chiếm lĩnh khu V kia có phải là người của câu lạc bộ nào đó không?”
“Tên Ngân Nhân kia thân thủ linh hoạt như thế, tốc độ tay chắc chắn phải rất nhanh.”
“Một nhân vật Ngân Nhân cấp một mà có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, đúng là lần đầu tiên thấy trên toàn server. Bây giờ tất cả mọi người đều đang tìm cậu ta đấy.”