Câu lạc bộ Hoàng Cốc, Hạ Thanh vừa mới đặt chiếc cốc xuống thì nghe thấy tiếng Lưu Bách Dục gọi mình từ trong phòng huấn luyện.
“Hạ Lãng, cậu vào đây một chút.”
Cô bước vào, các thành viên trong phòng huấn luyện vẫn tiếp tục làm ngơ không thèm quan tâm cô, Lưu Dật thì coi cô như không tồn tại.
Lưu Bách Dục chỉ cho cô một vị trí nằm khuất nhất trong góc: “Từ nay về sau, đây sẽ là chỗ làm việc của cậu.”
Hạ Thanh nhìn về phía vị trí ở cuối góc kia, gật đầu hết sức bình thản: “Em biết rồi, huấn luyện viên.”
Những thành viên khác nhìn cô cực kỳ không thuận mắt, chẳng tránh khỏi việc mở miệng châm chọc vài câu:
“Xem ra lần này Hoàng Cốc thật sự sắp giải tán rồi.”
“Huấn luyện viên Lưu, anh thật sự quyết tâm thu nhận cậu ta vào đội làm tuyển thủ dự bị à?”
Hai thành viên trong đội thật sự không chịu nổi cảnh phải ở chung phòng huấn luyện với một trò cười, lần nữa lên tiếng phản đối.
Bộ Lệ nhìn thoáng qua Hạ Thanh đang đứng trong góc, bèn lên tiếng giải vây: “Mọi người cứ đánh phần mọi người đi, cậu ấy ở đây cũng chẳng ảnh hưởng đến ai đâu.”
Trong đội, Bộ Lệ là người có tiếng nói chỉ sau Lưu Dật. Các đội viên khác lập tức im lặng. Bộ Lệ đã lên tiếng như vậy rồi, ngoài việc chấp nhận cho Hạ Thanh ở lại, bọn họ còn có thể làm gì nữa đây?
“Được rồi, được rồi, nói ít thôi. Tôi tự có ý của mình. Hạ Lãng, bọn họ nói năng khó nghe, cậu đừng để bụng.” Lưu Bách Dục nói vài câu an ủi.
Hạ Thanh ngồi xuống, vẻ mặt bình thản nói: “Không sao đâu, huấn luyện viên.”
“Nhân vật của cậu đang cấp mấy rồi?” Lưu Bách Dục lại hỏi.
Mọi người trong phòng huấn luyện lập tức đồng loạt nhìn về phía cô, ngay cả Lưu Dật cũng hiếm khi đưa mắt về hướng cô.
Cô bình tĩnh trả lời: “Cấp một.”
Quả nhiên, cô vừa dứt lời, trong phòng huấn luyện lập tức vang lên vài tiếng cười chế giễu. Lưu Dật cũng thu hồi ánh mắt, dường như chẳng còn hứng thú để ý nữa.
“Cấp một? Tôi chưa từng thấy ai làm tuyển thủ dự bị ở cấp một cả.”
“Cậu đến đây làm trò cười đúng không?”
“Huấn luyện viên Lưu, anh mang một tuyển thủ dự bị cấp một tới đây để kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn tôi à?”
“Cứ luyện cấp cho ổn đã, rồi hẵng vào giới chuyên nghiệp sau.”
Lưu Bách Dục kịp thời cắt ngang lời phàn nàn của các thành viên về Hạ Thanh. Thật sự anh cũng khá bất ngờ khi biết nhân vật của Hạ Thanh chỉ mới cấp một, không khỏi hoài nghi phải chăng mục đích mà câu lạc bộ Triển Thắng chọn cô làm tuyển thủ dự bị cũng tương tự như anh.
“Được rồi được rồi, các cậu đừng bàn tán linh tinh nữa. Là tôi muốn đưa cậu ấy vào Hoàng Cốc, lý do thế nào các cậu không cần quan tâm.”
Bộ Lệ trước đó hơn mười phút còn ra mặt bênh vực Hạ Thanh, nhưng sau khi nghe thấy cấp độ nhân vật của cô, lời giải vây đã đến bên miệng, cuối cùng lại rơi vào im lặng.
Lưu Bách Dục quay sang nói với Hạ Thanh: “Cấp độ của cậu thấp quá. Một lát tôi sẽ đưa cậu một tài khoản khác, trang bị bên trong vẫn còn đấy, cậu luyện trước đi.”
“Có phải là tài khoản của thành viên trước đây trong đội Hoàng Cốc để lại không?” Hạ Thanh hơi do dự, lên tiếng hỏi.
Lưu Bách Dục khẽ thở dài: “Phải, tài khoản này lâu rồi chưa từng đăng nhập. Cậu cứ làm quen với nó trước đã.”
Hạ Thanh gật đầu, đáp: “Vâng.”
“Cho cậu ta dùng tài khoản tốt hơn nữa cũng chỉ lãng phí thôi.” Một thành viên bên cạnh vẫn không quên mở miệng châm chọc.
Tuyển thủ dự bị còn lại của Hoàng Cốc hiện giờ có cấp bốn, mặc dù cũng là tuyển thủ dự bị, nhưng cậu ta cũng chẳng coi trọng Hạ Thanh chút nào. Thực lực kém cỏi như vậy, còn vọng tưởng muốn tham gia thi đấu chuyên nghiệp.