Câu lạc bộ Xưng Bá
Hách Các chỉ mới đi vệ sinh một lát, lúc quay lại thì khu V đã bị người khác chiếm mất rồi. Đội trưởng và các thành viên Xưng Bá đều đang im lặng, chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính.
“Ai gϊếŧ được con boss thế?” Nhìn tình hình này thì rõ ràng thủ lĩnh khu V không phải là Xưng Bá rồi.
Đội trưởng Xưng Bá khẽ mấp máy môi: “Một người chơi tự do.”
Hách Các: “???”
“Nghĩa là sao? Người chơi tự do á?” Hác Các sững sờ, phải mất một lúc mới tiêu hóa được thông tin, vội vàng chạy nhanh tới trước màn hình máy tính. Trên đỉnh khu V lơ lửng avatar và cái tên khiến cậu ta tức đến nghiến răng nghiến lợi…
“Mẹ nó! Lại là cái tên Ngân Nhân này!” Hách Các tức muốn nổ phổi. Cái tên này chuyện gì cũng dám làm, đến cả boss ẩn mà cũng dám tranh với sáu câu lạc bộ?
Đội trưởng Xưng Bá ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Cậu quen cậu ta à?”
“Cậu ta không chỉ cướp trang bị của tôi, mà còn cướp luôn cả trang bị của đội trưởng Vô Cụ nữa.” Hách Các không tiện nói ra rằng do khinh địch nên bản thân còn thua dưới tay cậu ta. Công Tôn Bạch cấp năm cho dù có ít máu, cũng dư sức xử lý cùng lúc vài Ngân Nhân cấp một. Ai ngờ… lại bị cậu ta phản sát ngược lại.
“Đội trưởng Vô Cụ?” Đội trưởng Xưng Bá nhớ lại những lời đội trưởng Vô Cụ nói trong game, lập tức bắt đầu tìm cách liên hệ với người chơi "Bá chủ nhặt rác", định bụng nhanh chân hẹn cậu ta ra gặp mặt trước các câu lạc bộ khác mới được.
“Đội trưởng, cậu đang làm gì thế?” Hách Các nhìn đội trưởng Xưng Bá gõ vào thanh tìm kiếm cái tên "Bá chủ nhặt rác", nhưng hệ thống lập tức báo: [Không tìm thấy người này.]
“Muốn kéo cậu ta về đội, nhưng cậu ta đổi tên rồi à?” Đội trưởng Xưng Bá xoa cằm, bắt đầu nghi ngờ phải chăng có câu lạc bộ khác đã ra tay trước rồi.
Hách Các: “?”
“Tại sao chứ? Ai mà chẳng biết nhặt hời?”
Không nói nhiều, đội trưởng Xưng Bá lập tức mở đoạn replay, chọn đúng cảnh Ngân Nhân đánh hạ boss ẩn.
“Cậu tự xem đi.”
Hách Các bán tín bán nghi xem hết đoạn video, vẻ mặt dần chuyển sang kinh ngạc. Ban đầu cậu ta còn nghĩ "Bá chủ nhặt rác" nhất định dùng mánh khoé gì đó mới giành được boss, nhưng không ngờ...
“Một Ngân Nhân làm sao lại bay lên không trung cao đến mức này được? Thao tác kiểu này lần đầu tiên tôi thấy đấy.” Hách Các hoàn toàn không tưởng tượng nổi cậu ta đã làm như thế nào.
“Tôi từng thấy một Ngân Nhân cấp năm bay lên không trung, nhưng độ cao chỉ bằng một nửa cậu ta thôi. Cấp một mà làm được thế này… Hiện tại mới chỉ có người tên Bá chủ nhặt rác kia làm được.”
“Xì... Lúc trước tôi từng giao đấu với cậu ta rồi. Mỗi lần ra chiêu, cậu ta cứ như thể đoán trước được hướng tấn công của tôi, tốc độ cũng nhanh hơn hẳn các nhân vật Ngân Nhân bình thường khác.”
Hách Các vừa nghiêm túc phân tích vừa hồi tưởng, đội trưởng Xưng Bá nhướng mày nhìn về phía cậu ta: “Lúc nãy cậu logout... chắc không phải vì cậu ta đấy chứ?”
Hách Các: “... Không phải.”
Tiếc là vẻ mặt chột dạ của cậu ta đã nói lên tất cả. Đội trưởng Xưng Bá lập tức sa sầm mặt, hóa ra là thật à.
“Cậu đi đấu với Ngô Lai đi. Nội trong hôm nay, cậu nhất định phải thắng cậu ta hai lần.”
Hách Các: “!!!”
Cậu ta lập tức kêu khổ: “Cậu ta biếи ŧɦái như vậy, thắng một lần đã khó muốn chết rồi, giờ còn bắt thắng tận hai lần… Đội trưởng, cậu muốn lấy mạng tôi sao?”
“Ai biếи ŧɦái cơ?” Ngô Lai vừa châm điếu thuốc, vừa liếc mắt nhìn cậu ta.
Hách Các có khổ mà không nói ra được, vừa mới bị một tên Ngân Nhân cấp một làm cho tức chết, giờ còn sắp bị “hành” đến máu chảy đầu rơi. Cuộc đời cậu ta còn đắng hơn cả hoàng liên nữa.