Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Giả Trai Trong Truyện Về Esports

Chương 10

[Mẹ nó! Đây là ai vậy trời!]

Trơ mắt nhìn đối phương nhanh đến mức thân ảnh sắp biến thành tàn ảnh, vọt thẳng vào sâu trong rừng, đây là lần đầu tiên có người dám cướp trang bị do thành viên Xưng Bá đánh rơi, hơn nữa đối phương còn là một người chơi tự do. Cậu ta lập tức tức giận đùng đùng đuổi theo.

Lúc nãy cậu ta đã nhìn rõ, kẻ cướp đồ lại còn là một nhân vật Ngân Nhân! Trang bị rơi ra mà để Ngân Nhân nhặt mất? Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, thì cậu còn mặt mũi nào nhìn ai nữa chứ!

[Mẹ kiếp! Cái tên Ngân Nhân trước mặt kia, đứng lại ngay cho tao!]

Thành viên câu lạc bộ Xưng Bá đuổi theo sát sau lưng cô, hét lớn không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng, tốc độ bỏ chạy của nhân vật Ngân Nhân phía trước giống như đang trêu chọc cậu ta vậy. Thấy cậu ta không đuổi kịp, đối phương liền cố tình giảm tốc một chút. Đợi đến khi cậu ta sắp đuổi tới, chỉ vài giây sau, khoảng cách giữa hai người lại bị kéo giãn thêm một đoạn, khiến cậu ta tức tới nổ phổi.

Thấy đối phương vẫn đuổi theo sát không buông, Hạ Thanh lập tức đổi sang kiểu chạy hình chữ S cực kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Sau một cú rẽ ngoặt cực gắt tiếp theo, cô đã dễ dàng cắt đuôi thành viên của Xưng Bá.

Sau đó, cô lập tức vòng ngược trở lại khu vực hỗn chiến ban đầu. Bây giờ quan trọng nhất vẫn là quay về nhặt hời thêm chút đồ nữa.

Câu lạc bộ Xưng Bá

Hách Các tức đến mức suýt nữa thì đập nát luôn con chuột, nghiến răng nghiến lợi dí sát mặt vào màn hình máy tính.

“Khốn kiếp! Một thằng Ngân Nhân cũng dám cướp đồ của tao!” Không chỉ thế, hắn còn bị đối phương đùa giỡn, cuối cùng còn chẳng đuổi kịp...

Bất cứ chuyện nào trong mấy chuyện này cũng đủ để hắn nổi cơn điên, huống chi còn bị dính cả ba cùng lúc. Hắn nhất định phải tóm được tên Ngân Nhân kia rồi đập cho một trận, để đối phương biết rõ sự lợi hại của Xưng Bá, không phải là nhân vật nhỏ bé như đối phương có thể tùy tiện trêu chọc được.

“... Từ bao giờ nhân vật Ngân Nhân lại được nâng cấp tốc độ nhanh như vậy rồi?” Hắn chơi Công Tôn Bạch cấp năm, thế mà lại chẳng đuổi kịp một tên Ngân Nhân. Tốc độ chạy của đối phương thực sự quá nhanh, thậm chí hắn còn chưa kịp nhìn rõ cấp bậc của đối phương.

“Ngân Nhân thì nhanh được đến đâu chứ? Chẳng lẽ cậu thật sự bị một tên Ngân Nhân cướp mất đồ rồi à?” Thành viên bên cạnh lên tiếng trêu đùa đầy giễu cợt.

Hách Các: “...” Nghe đúng là rất vô lý, nhưng hắn cũng chẳng dám lên tiếng phản bác.

Trong lúc khu V đang hỗn chiến, phía sau một bụi cỏ cao rậm rạp nọ lại giấu một người chơi. Hạ Thanh nhân lúc hỗn loạn đã liên tiếp "nhặt hời" đồ từ vài người chơi khác, nhặt xong lập tức trốn ngay đi.

Khi phải đối đầu trực diện với những người chơi cấp bốn, cấp năm từ các câu lạc bộ này, khả năng thắng của cô không lớn lắm, thực lực chênh lệch quá rõ rệt.

Đội trưởng Vô Cụ vừa đánh rơi một món trang bị, đang chuẩn bị cúi xuống nhặt thì bỗng nhiên một bóng người vụt qua trước mắt. Trang bị trên đất... đâu mất rồi? Biến mất rồi!!!

Điều khiến cậu ta sửng sốt không phải là trang bị bị lấy mất, mà là lại có kẻ dám cướp đồ cậu ta vừa đánh rơi. Đây là chuyện chưa từng có tiền lệ, chẳng lẽ đối phương không biết cậu ta là ai sao?

Thực tế, Hạ Thanh đúng là không hề nhận ra đối phương chính là đội trưởng câu lạc bộ Vô Cụ. Cô chỉ tiện tay nhặt đồ mà thôi, nơi nào cô đi ngang qua, trang bị đều nghiễm nhiên trở thành đồ trong túi cô.

Tốc độ thân ảnh của cô nhanh đến mức đội trưởng Vô Cụ còn chưa kịp nhìn rõ cô đang dùng nhân vật nào. Cậu ta vừa định nhìn kỹ thì đã bị đội trưởng Hùng Bá đột nhiên xông lên quấn lấy.

Đội trưởng Hùng Bá: [Ngẩn ngơ gì thế? Ăn chiêu này của tôi đây!]