Trò chơi bắt đầu đếm ngược, tai nghe vang lên âm thanh máy móc của hệ thống. Chỉ trong chớp mắt, màn hình đã hiển thị cảnh tượng bên trong game.
Trò chơi này hiện đang cực kỳ hot, nhưng kỳ lạ là xung quanh không có nhiều người chơi cho lắm. Hạ Thanh mở bảng thông báo, quả nhiên thấy xuất hiện nhiệm vụ chính tuyến mới: [Tìm ra đại boss ẩn náu tại khu V, sau đó đánh bại để nhận điểm kinh nghiệm, tranh đoạt lãnh địa khu V.]
Hạ Thanh nhìn thời gian, thông báo này được đưa ra khoảng một giờ trước. Lúc này có lẽ khu V đã bắt đầu loạn chiến dữ dội rồi.
Trước mắt cứ sang đó xem thử, biết đâu lại may mắn "nhặt hời" được chút đồ.
Vốn dĩ nhân vật Ngân Nhân có tốc độ di chuyển nhanh, cộng thêm kỹ năng điều khiển và tốc độ tay thao tác của Hạ Thanh nhanh đến mức khác hẳn người thường. Dưới thao tác của cô, nhân vật Ngân Nhân nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã tới được khu V.
Cô cực kỳ cẩn thận núp sau một đống cỏ khô. Cách đó không xa, thành viên của vài câu lạc bộ đang tập trung trên một bãi cỏ rộng lớn, mấy bên đối đầu nhau quyết liệt, chẳng ai chịu nhường ai.
Hạ Thanh thận trọng quan sát thêm vài lần, bãi cỏ đầy rẫy “xác” của những người chơi khác, xem ra họ đã đánh qua một trận rồi.
Cô phải trốn kín hơn nữa, nếu không sẽ giống như những người chơi nằm dưới đất kia, bị hạ gục. Chỉ cần nhiệm vụ tranh đoạt khu V chưa kết thúc, những người chơi bị đánh bại ở khu V sẽ không thể hồi sinh quay lại trò chơi.
Cô bật kênh loa của khu V lên, lập tức giọng nói của vài người thuộc các câu lạc bộ truyền đến tai nghe của cô. Các thành viên Hoàng Cốc vốn định đi đánh phó bản, nhưng vừa thấy nhiệm vụ chính tuyến xuất hiện thì cũng nhanh chóng chạy vào tham gia.
Trước mắt, những câu lạc bộ này đều đã chiêu mộ không ít người chơi tự do vào công hội, để tiện gọi thêm người mỗi khi xảy ra tranh chấp địa bàn. Một số người chơi tự do thực lực cũng khá mạnh, đủ khả năng góp sức cho công hội.
[Sao lần này Hoàng Cốc cũng tới góp vui thế?] Đội trưởng câu lạc bộ Vô Cụ sẵn giọng chế giễu.
[Rảnh rỗi không có gì làm, phong cảnh khu V cũng không tồi.] Giọng nói đầy lười biếng của Lưu Dật vang lên.
Đội trưởng câu lạc bộ Vô Cụ: [Thế à? Tôi cứ tưởng là do Trần Hạo bị Đại Vận đào mất, khiến mấy người Hoàng Cốc các cậu chịu đả kích lớn cơ đấy.]
Hạ Thanh đeo tai nghe mà vẫn có thể nghe được tiếng chửi rủa vọng ra từ phòng huấn luyện. Trần Hạo bị câu lạc bộ Đại Vận đào mất? Chuyện này nguyên chủ chưa từng nghe nói tới. Nhưng cái tên Trần Hạo thì cô có nghe qua vài lần, cũng được coi là có chút danh tiếng trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp.
Đội trưởng câu lạc bộ Hùng Ưng: [Mấy người có thể chửi nhau riêng được không? Giờ bàn bạc chính sự đi, đánh thế nào đây?]
Đội trưởng câu lạc bộ Xưng Bá: [Còn bàn gì nữa, địa bàn khu V này nhất định là của Xưng Bá chúng tôi rồi! Anh em, xông lên!]
Các thành viên của công hội Xưng Bá lập tức ào ào lao tới, năm câu lạc bộ còn lại chưa kịp nói gì đã lập tức lao vào chiến đấu hỗn loạn.
Hạ Thanh nhìn cảnh tượng đánh nhau hỗn chiến trước mắt, vốn tưởng bản thân trốn kín như vậy sẽ không dễ bị phát hiện.
"Bịch" một tiếng, một người chơi bỗng nhiên ngã ngay phía sau cô, trang bị văng ra đầy đất. Cô còn chưa kịp nhặt hời thì thành viên Xưng Bá chạy tới lượm đồ hơi khựng lại một nhịp, không ngờ phía sau đống cỏ lại còn giấu một người chơi tự do khác...
Hạ Thanh nhìn cậu ta một chút, lại đảo mắt nhìn đống trang bị dưới đất, tranh thủ đúng một giây do dự của đối phương, cô nhanh tay lượm hết đồ rồi lập tức chạy!
Thành viên của câu lạc bộ Xưng Bá: “!!!”