Hơn mười phút trôi qua, trò chơi cuối cùng cũng tải xong. Cô cầm tai nghe đeo lên, phát hiện âm nhạc tuy khác với đời trước nhưng cũng khá hay.
Cô đăng nhập vào tài khoản của nguyên chủ. Vừa mới vào game, tai nghe đã phát ra âm báo “tích tích”, mục tin nhắn đang nhấp nháy liên tục.
Có người gửi tin nhắn cho cô. Chuột nhấp mở ra, đập vào mắt là tin nhắn của đội trưởng Triển Thắng: [Đổi ngay tên và avatar đi.]
Bàn tay cầm chuột của Hạ Thanh hơi khựng lại một chút. Cô phóng to avatar lên nhìn, ảnh đại diện chính là logo của đội Triển Thắng, tên ingame thì đặt là: "Triển Thắng dự bị Hạ Lãng".
Hạ Thanh: “...”
Cô không trả lời tin nhắn của đội trưởng Triển Thắng, mà lập tức đổi avatar thành một biểu cảm meme mặt dấu hỏi, tên ingame cũng sửa thành: "Bá chủ nhặt rác".
May là cơ hội đổi tên và avatar còn hai lần nữa, nếu không thì cô cũng chẳng có tiền mà đổi tiếp. Giữ nguyên avatar và tên của đội Triển Thắng, không chỉ đội trưởng khó chịu, mà ngay cả cô nhìn cũng thấy chướng mắt.
Tài khoản game của nguyên chủ đang ở cấp một. Trong trò chơi này, cấp cao nhất là Bá Giả cấp 5. Mỗi mùa sẽ chọn ra người thắng cuối cùng toàn server, được xưng là Bá Chủ. Mùa tranh bá năm nay vẫn chưa bắt đầu.
Nhưng dù nguyên chủ có cố gắng cỡ nào, cũng mãi không chạm được đến ngưỡng cửa cấp hai.
Hạ Thanh thay xong tên và avatar, tắt khung chat của đội trưởng Triển Thắng đi, mở trang bị và khiên ra xem. Trang bị bên trong mua rất lung tung lộn xộn, còn khiên thì gần như có cũng như không.
Có thể nói, ngay cả một người cấp 2 ở mức Thiết Giả cũng đủ sức một chiêu đập chết cô. Trang bị rơi ra từ người cô, người khác nhìn thấy còn phải lắc đầu bước qua, chẳng thèm nhặt.
Cô không chút do dự đổi ngay cái khiên vô dụng kia, thay bằng một tấm khiên chống chịu sát thương tốt hơn. Một lính mới cấp một vốn chẳng có mấy lực tấn công, nên cả trang bị lẫn khiên của cô đều hướng tới việc hồi máu nhanh và tăng tốc độ linh hoạt để dễ dàng chạy thoát.
Hoàn tất những chức năng ít ỏi có thể thao tác, Hạ Thanh tiến vào giao diện chính của game, tìm kiếm nhân vật cô từng chơi ở kiếp trước: Phục Sư.
Avatar của Phục Sư lúc này đang xám xịt. Cô chần chừ hai giây rồi mới nhấp chuột vào, hệ thống lập tức phát ra âm báo "tút tút", màn hình hiện lên dòng chữ nhắc nhở: “Cấp bậc không đủ!”.
Hạ Thanh ngẩn người, chuyện này khác hẳn với đời trước. Kiếp trước, ngay cả lính mới cấp một cũng có thể chọn Phục Sư mà...
Thời gian chọn nhân vật chỉ còn lại vài giây, hệ thống liên tục nhấp nháy để nhắc nhở người chơi. Ánh mắt cô nhanh chóng rơi vào nhân vật "Ngân Nhân", rồi bấm chuột lựa chọn.
Nhân vật Ngân Nhân, khuôn mặt đeo chiếc mặt nạ đen che đi một nửa, toàn thân màu bạc, tay cầm một chiếc chảo sắt bình thường không thể bình thường hơn. Tất nhiên, kỹ năng của nhân vật này cũng cực kỳ tầm thường, không chút sức uy hϊếp nào. Ưu điểm duy nhất của nó chính là chạy nhanh và chịu đòn giỏi.
Thông thường chẳng ai muốn chơi nhân vật Ngân Nhân cả, mọi người đều thích chọn những nhân vật có khả năng tấn công mạnh hơn. Trong trò chơi Đoạt Bá, Ngân Nhân chính là nhân vật có cảm giác tồn tại thấp nhất.
Nhưng riêng Hạ Thanh lại thích đi theo phong cách khác người. Với cô, nhân vật nào cũng đều có thể chơi được, và ưu điểm lớn nhất của cô chính là luôn phát huy được mọi nhân vật mình chọn lên đến cực hạn.