Ban đầu, đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của cô mà thôi.
Huấn luyện viên Lưu đứng yên tại chỗ, vẻ mặt buồn bã. Tại sao họ không chịu hiểu nỗi khổ tâm của anh chứ... Anh bước chân nặng nề ra khỏi phòng họp, không còn tâm trạng an ủi Hạ Thanh nữa.
Phòng họp rộng lớn giờ chỉ còn lại mỗi mình cô, Hạ Thanh khẽ thở dài. Đúng ra cô hoàn toàn có thể vì nuốt không trôi cơn tức này mà đập cửa bỏ đi, nhưng ngoài Lưu Bách Dục ra, sẽ chẳng còn câu lạc bộ nào khác chịu chấp nhận cô nữa.
Trước mắt cứ ở lại Hoàng Cốc xem tình hình thế nào rồi tính tiếp vậy.
“Cậu tên là Hạ Lãng phải không?” Ngoài cửa phòng họp xuất hiện một người, có vẻ như đã đứng quan sát cô được một lúc.
Hạ Thanh ngoảnh đầu nhìn sang, người đối diện là một chàng trai thanh tú mặc áo thun và quần jeans.
“Tôi tên là Bộ Lệ, là thành viên của Hoàng Cốc.”
“Chào cậu…” Hạ Thanh khá ngạc nhiên, vừa định bước lại gần.
Vai của Bộ Lệ bất ngờ bị ai đó vỗ một cái, từ phía sau cậu xuất hiện thêm một khuôn mặt mà Hạ Thanh cảm thấy khá lạ lẫm, cũng là một thành viên khác của Hoàng Cốc.
“Đội trưởng gọi cậu kìa.”
“Tôi tới ngay đây.”
Trước khi đi, người kia còn không quên liếc mắt nhìn Hạ Thanh một cái, hai tay đút túi quần, xoay người đi về phía phòng huấn luyện.
Nhất thời Hạ Thanh không biết mình nên làm gì mới ổn. Đi đánh phó bản thì chắc chắn họ sẽ không cho cô tham gia cùng. Lúc này nếu cô xuất hiện trong phòng huấn luyện, chắc sẽ khiến mọi người càng thêm khó chịu.
Bước ra khỏi phòng họp, cô tinh mắt phát hiện ở góc đại sảnh của căn cứ có một chiếc máy tính đang để không.
“Cái máy tính kia để lâu rồi chẳng ai dùng, cậu muốn dùng thử thì cứ xem nó có bị hỏng không.” Thấy cô chăm chú nhìn cái máy tính kia, Lưu Bách Dục lên tiếng nói.
“Vậy em thử mở máy xem sao.”
Hạ Thanh bước nhanh vài bước, đến trước chiếc máy tính, bắt đầu loay hoay khởi động. Cô muốn thử trải nghiệm một chút, xem trò chơi này so với kiếp trước có điểm nào khác biệt.
Chiếc màn hình máy tính vẫn còn khá mới, độ mới phải đến tám phần, vừa sáng lên, Hạ Thanh chẳng khách sáo, tiện tay kéo một chiếc ghế bên cạnh qua rồi bắt đầu thao tác.
Nhìn biểu tượng game trên màn hình, cô chợt có chút hoảng hốt, bởi vì nó giống hệt biểu tượng trò chơi ở kiếp trước.
Chuột máy tính nhấp mở trò chơi, dòng chữ "Đoạt Bá" khí thế hào hùng lập tức xuất hiện trước mắt, game đang trong quá trình tải, phải chờ một lúc nữa.
“Sau này chiếc máy tính này sẽ dành cho cậu dùng luôn đấy.” Thấy mọi thứ đều ổn, Lưu Bách Dục lên tiếng nói.
Hạ Thanh quay đầu lại: “Vâng.” Chỉ cần cho cô một chiếc máy tính chạy ổn định, không lag là được.
“... Thiệt thòi cho cậu rồi.” Trong lòng Lưu Bách Dục có chút áy náy, bởi mục đích của anh thật sự quá rõ ràng. Các thành viên trong đội hiện đang rất khó chịu, lúc này anh cũng chẳng dám để Hạ Lãng bước vào phòng huấn luyện, sợ các thành viên sẽ nổi giận mà lật bàn mất.
Cô lắc đầu: “Huấn luyện viên Lưu, em không sao đâu.” Lúc này không vào phòng huấn luyện đúng là một quyết định sáng suốt, đỡ phải nhìn thấy ánh mắt khó chịu của họ.
Lưu Bách Dục khá ngạc nhiên trước sự tốt tính của cô, nhưng vừa nghĩ đến thực lực gà mờ của người trước mặt, anh lại chỉ có thể buông tiếng thở dài, sau đó rời đi.
Hạ Thanh một lần nữa hướng ánh mắt về màn hình máy tính, giao diện trò chơi vẫn đang tiếp tục tải.