Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Giả Trai Trong Truyện Về Esports

Chương 4

Không chỉ Hạ Thanh, cả Giang Ngô và nhân viên lễ tân đều đồng loạt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa ở góc khuất.

Người kia bỏ tạp chí đang che khuất mặt xuống, khép lại rồi đặt lên giá sách bên cạnh, sau đó đứng lên.

“Lưu Bách Dục, lại là anh à.” Giang Ngô khoanh tay, híp mắt nhìn anh ta.

Lưu Bách Dục? Hạ Thanh liếc mắt nhìn về phía Giang Ngô đang đứng trước quầy lễ tân. Cái tên này hơi quen tai. Cô tìm kiếm trong trí nhớ, phát hiện anh ta là huấn luyện viên của một câu lạc bộ đã suy tàn. Đội mà anh ta dẫn dắt hiện tại chỉ có thể quanh quẩn ở vòng loại hoặc vòng sơ tuyển, những đồng đội từng đứng ở đỉnh cao bên cạnh anh đã giải tán từ lâu.

Người đàn ông trung niên tên Lưu Bách Dục, bụng bia hơi nhô ra, bước tới dừng lại cách Hạ Thanh hai bước chân, không để ý đến Giang Ngô.

“Lưu Bách Dục, huấn luyện viên của câu lạc bộ Hoàng Cốc.” Anh ta lấy một tấm danh thϊếp từ túi áo, đưa cho Hạ Thanh.

Hạ Thanh nhận lấy danh thϊếp, liếc nhìn sơ qua hai lần, rồi nói với anh: “Em tên là Hạ Lãng, là... Một trong những tuyển thủ dự bị trước đây của câu lạc bộ Triển Thắng. Nói thật thì vừa bị đuổi ra ngoài.”

Hạ Lãng chính là tên anh họ của cô. Ngoại trừ chiều cao vượt trội hơn cô ra, thì diện mạo anh họ khá giống với cô. Nguyên chủ trước đó cũng dùng thân phận của anh ta.

Lưu Bách Dục bật cười một cách sảng khoái: “Tôi rất thích thái độ thẳng thắn này của cậu. Vừa hay đội tôi đang thiếu tuyển thủ dự bị, cậu có muốn cân nhắc gia nhập đội tôi không?”

Vẻ mặt của cô lập tức hiện rõ sự vui mừng, lập tức gật đầu đồng ý ngay: “Không cần cân nhắc gì đâu, em rất vinh dự khi được gia nhập Hoàng Cốc.” Đúng thật là "qua khỏi rặng liễu tối tăm lại đến thôn hoa tươi sáng", chẳng mất chút sức nào.

Mặc dù Hoàng Cốc hiện tại không thể lọt vào Top 10 câu lạc bộ hàng đầu, nhưng ít nhất cô cũng coi như thành công bước vào giới chuyên nghiệp esports.

Lưu Bách Dục càng nhìn cô càng hài lòng, hy vọng sự gia nhập của cô có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần chiến đấu đang sa sút của các đội viên gần đây.

“Được, đi nào! Tôi dẫn cậu về Hoàng Cốc, vừa hay tầng ba còn trống một phòng, cậu cứ ở đó.”

Hạ Thanh liên tục đáp “được”, nhẹ nhõm đi theo sau Lưu Bách Dục. Lần này đến đây quả thật không uổng công, vô tình lại tìm được một câu lạc bộ chịu nhận cô.

Hai bóng người trước sau biến mất ở khúc quanh câu lạc bộ Đại Vận.

Giang Ngô: “?”

Cậu ta khó tin lẩm bẩm: “Lưu Bách Dục... Điên rồi à?” Chẳng lẽ anh ta không biết Hạ Lãng đã gây ra trò cười lớn đến mức nào sao? Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của câu lạc bộ Hoàng Cốc…

Mấy chữ “đã vỡ bình thì mặc cho vỡ luôn” lập tức thay thế hình ảnh của câu lạc bộ Hoàng Cốc trong đầu cậu.

“Anh ta có phải vì Hạo ca bị câu lạc bộ khác đào đi, nên chỗ này... Không còn suy nghĩ bình thường nữa rồi không?” Cậu chỉ vào trán mình, nếu không thì sao có thể tuyển loại người như Hạ Lãng vào Hoàng Cốc được?

Giang Ngô thực sự không thể hiểu nổi, giọng nói đầy nghi hoặc quay sang hỏi nhân viên lễ tân phía sau.

Nhân viên lễ tân nghiêm túc gật đầu: “Có thể lắm.”

Cậu ta nhìn chăm chăm theo hướng mà Hạ Thanh và Lưu Bách Dục vừa rời đi, một lát sau bật ra tiếng cười khinh thường: “... Xem ra trò cười này, nhất thời nửa khắc vẫn chưa dừng lại được.”

Nửa tiếng sau, Hạ Thanh kéo theo hành lý, đứng dưới một tòa nhà chung cư cũ kỹ.

Tấm biển hiệu “Hoàng Cốc” treo giữa các tầng lầu, nét chữ mạnh mẽ như rồng bay, hiển lộ sự huy hoàng năm xưa, nhưng lại không hề ăn nhập chút nào với tòa nhà này.

“Hiện tại... Thiếu kinh phí, nên đã sớm chuyển từ đường Tùng Lâm đến chỗ này.” Lưu Bách Dục ngẩng đầu nhìn lên biển hiệu Hoàng Cốc, vẻ mặt phức tạp, cảm xúc hòa lẫn giữa bùi ngùi, thất vọng và tiếc nuối cùng lúc tràn đầy trong khoảnh khắc ấy.