Xuyên Thành Nữ Phụ Ác Độc Giả Trai Trong Truyện Về Esports

Chương 3

Nhân viên lễ tân nhìn cô từ trên xuống dưới một chút, sau đó gật đầu: “Có tuyển đấy ạ, bạn ngồi đây một lát, để tôi đi gọi huấn luyện viên...”

Không đợi nhân viên lễ tân nói hết, bên cạnh đã vang lên giọng đàn ông xen vào: “Ồ, xem ai tới này?”

Ánh mắt Hạ Thanh chuyển từ nhân viên lễ tân sang phía hành lang chếch đối diện. Chỉ thấy một tên con trai mặc áo thun đen, quần cargo, tóc buộc kiểu đuôi sói đầy hoang dã, đang bước về phía cô.

Ký ức trong đầu điên cuồng lật mở, có thể chắc chắn nguyên chủ và cậu ta không quen biết, nhưng từng nghe qua tên cậu ta... Quỷ Kỹ – Giang Ngô.

“Chắc cậu chưa biết đúng không? "Đội trưởng tốt bụng" trước kia của cậu không cẩn thận "trượt tay", đăng ảnh cậu lên vòng bạn bè rồi. Tuy rằng cậu ta đã xóa, nhưng ai bảo có người rảnh rỗi kịp thời lưu lại làm chi?”

Cậu ta giơ lên bàn tay đeo chiếc nhẫn cực kỳ cá tính, cố tình mở bài đăng trên vòng bạn bè kia ra, đưa tới trước mặt Hạ Thanh để cô nhìn.

Hạ Thanh không khách khí, chăm chú nhìn kỹ nội dung, đại khái là nói cô đã bị sa thải, không còn là người của câu lạc bộ Triển Thắng nữa… Phía dưới còn kèm theo một tấm ảnh nguyên chủ đang sầm mặt.

Chiếc điện thoại trước mắt giây tiếp theo đã bị dời đi khỏi tầm nhìn, Giang Ngô thu điện thoại về, dáng vẻ cà lơ phất phơ ngồi dựa lên chiếc ghế cao ở quầy lễ tân.

“Bây giờ cậu nổi tiếng lắm trong giới rồi đấy. Với kỹ thuật này thì tự chơi một mình đi, còn đòi vào giới chuyên nghiệp gì nữa?” Giang Ngô thong thả nói, một tay xoay xoay chiếc điện thoại.

Nhân viên lễ tân nhìn từ tay cậu lên gương mặt, ánh mắt hơi ngại ngùng, nhưng lại chẳng nỡ rời đi.

Hạ Thanh nghe lời cậu ta nói, sắc mặt không hề thay đổi, cũng không nổi giận hay xấu hổ, ngược lại biểu cảm rất bình thản.

“Chẳng phải chỗ cậu đang tuyển tuyển thủ dự bị sao? Cho tôi thử một chút đi, nếu tôi thật sự không đạt tiêu chuẩn, thì bên cậu cũng đâu mất mát gì.”

Sự việc đã phát triển tới nước này rồi, chỉ còn cách để cô thể hiện năng lực một lần, chứng minh thực lực của bản thân, mới có cơ hội bước chân vào giới chuyên nghiệp lần nữa.

Giang Ngô dừng lại động tác xoay điện thoại, ánh mắt chạm vào đôi mắt nghiêm túc của Hạ Thanh, ngay sau đó đại sảnh vang lên tiếng cười mang đầy vẻ châm chọc của cậu ta.

“Cậu nói đúng, Đại Vận chẳng mất mát gì cả, nhưng đó là với những ứng viên khác, cậu thì khác. Đã gây ra chuyện cười lớn như vậy rồi, còn cần phải thử nữa sao?”

Giang Ngô đứng thẳng người lên, nụ cười dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt đầy khinh thường và xem nhẹ.

Nghe xong câu này, Hạ Thanh hiểu rõ đã hết hy vọng, cũng không nói thêm gì nữa, chuẩn bị xoay người rời đi, tìm thử vận may ở câu lạc bộ khác...

“Tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc đi, loại người tùy tiện với thi đấu esports như cậu, không xứng bước chân vào giới chuyên nghiệp.”

Giọng nói của Giang Ngô phía sau lạnh lùng vang lên. Hạ Thanh do dự hai giây, lại lần nữa xoay người lại, nói: “Có thể cậu không tin, nhưng tôi rất nghiêm túc.”

Giang Ngô không ngờ rằng cô không những không bị chọc giận, mà còn thẳng thắn phản bác lại mình như vậy, trong chốc lát ngây người tại chỗ.

Hạ Thanh lần nữa kéo theo hành lý rời khỏi câu lạc bộ. Trên người cô giờ chẳng còn một đồng, chút tiền cuối cùng cũng dùng để đi tàu điện ngầm hết rồi. Người thức thời mới là người giỏi, lát nữa đành gọi điện thoại cho anh họ nguyên chủ thôi.

“Khoan đã.” Trong góc khuất không mấy nổi bật ở đại sảnh, chẳng biết từ lúc nào đã có một người đang ngồi ở đó.