Sau Khi Xuyên Thành Đàn Em Nữ Cải Nam Trang Của Nam Chính, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Trúng Rồi!

Chương 3

“Vi phạm hợp đồng mà không cần bồi thường tiền à?”

Vậy ký hợp đồng làm cái gì? Đi một vòng quy trình nằm vùng cho vui sao?

Lý tổng biết rõ cái hợp đồng này không thể đưa ra ngoài sáng. Hắn ta đúng là có thể kiện cô, nhưng nếu kiện thật thì chẳng khác nào tự đem bản thân phơi bày ra ánh sáng luôn sao? Để cho Hoắc Tư biết thì làm sao còn sống nổi.

Cứ nghĩ cô thật sự muốn đổi ý, Lý tổng tức đến mức gào thét inh ỏi trong văn phòng.

“… Đường Uyển Tình, tôi với cô bây giờ là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền rồi…”

Còn chưa nói hết, hắn liền cảm thấy phép so sánh này có gì đó sai sai. Một người đường đường là người thừa kế của tập đoàn Lý thị như hắn ta, sao lại thành châu chấu được chứ?

“Cô… tôi cấm cô đổi ý! Nếu cô dám nuốt lời, tôi sẽ lập tức báo cho Hoắc Tư biết!” Hắn vẫn đang trông mong Đường Uyển Tình mang về những tin tức động trời về Hoắc Tư, để hắn được gia tộc khen thưởng, nhân cơ hội này rửa sạch hết những nhục nhã trong quá khứ.

Đường Uyển Tình đúng là bị hắn ta dọa thật rồi. Xem ra cái vị trí đàn em này cô bắt buộc phải đảm nhận. Chuyện hợp đồng nằm vùng tuyệt đối không thể để nam chính Hoắc Tư biết được, nếu không cô tiêu đời chắc rồi.

Trong một căn biệt thự nọ, thư ký bước từ lầu một lên lầu hai, ngang qua dãy vệ sĩ áo đen với thân hình cao lớn vạm vỡ, dừng chân trước cửa phòng sách rồi nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa.

“Cộc cộc…”

“Vào đi.” Từ phòng sách truyền ra giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

Thư ký xoay nhẹ tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào, thong thả tiến sâu vào phòng sách rồi dừng lại cách bàn làm việc vài bước chân.

“Hoắc tổng, đã điều tra được người thừa kế của tập đoàn Lý thị — Lý Vạn, dùng cách mua chuộc để cài vào đây một người.”

Người đàn ông ngồi trước bàn chậm rãi nâng mắt lên, đồng tử đen sâu thăm thẳm, tay phải vô thức vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay trái.

“Lý Vạn…” Anh chậm rãi lặp lại cái tên, giọng điệu thản nhiên như thể người này hoàn toàn không tồn tại trong ký ức của anh.

“Mấy hôm trước, tại buổi tiệc tối, người từng kính rượu ngài ấy ạ. Là con trai của người đó.” Thư ký nhớ rõ người nọ lúc ấy chờ đợi cả buổi để được kính rượu, nếu biết con trai mình làm ra chuyện này, e là hối hận đến xanh ruột mất, nuôi con không bằng nuôi một miếng thịt xá xíu.

Hoắc Tư mặt không chút gợn sóng, dưới hàng chân mày sắc nét là đôi mắt đen sâu thẳm như đáy hồ, gương mặt tinh tế như ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, tuấn mỹ vô song.

“Hoắc tổng, tôi đã cho người theo dõi chuyện này, chuẩn bị đem…”

Lời chưa dứt, giọng nói trầm ổn dễ nghe của Hoắc Tư vang lên: “Không cần, cứ để người đó vào.” Vừa hay có thể tăng thêm chút “thú vị”.

Thư ký lộ vẻ kinh ngạc, thoáng dừng một chút rồi đáp: “Vâng, Hoắc tổng.” Nếu Hoắc tổng đồng ý động thủ với tập đoàn Lý thị thì còn đỡ, nhưng lần này lại dễ dàng để “gián điệp” vào cửa thế này… Anh chỉ có thể âm thầm thắp cho người kia một cây nến mà thôi.

Còn nhân vật chính đang được “thắp nến” – Đường Uyển Tình – lúc này vẫn vô tư ở trong phòng ngủ, vừa nghêu ngao hát loạn: “Anh em ta chiến đấu! Anh em ta chiến đấu &%¥#@!”

Cô vừa làm động tác thể dục buổi sáng, vừa cổ vũ tinh thần cho bản thân: "Mình phải hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ."

Hệ thống: […] Thật không nỡ nhìn thẳng, tin tưởng cô ấy có thể công lược thành công? Còn chẳng bằng tin tưởng mình là Tần Thủy Hoàng.