Sau Khi Xuyên Thành Đàn Em Nữ Cải Nam Trang Của Nam Chính, Tôi Bị Nam Chính Nhắm Trúng Rồi!

Chương 2

“Vậy chẳng phải giống như muốn tôi chết thêm lần nữa sao?” Cô hoàn toàn tuyệt vọng, nằm bẹp dí trên giường.

[Vẫn còn hy vọng mà, nói không chừng cô nắm được cơ hội một phần nghìn đó, thì cô sẽ sống sót đấy.] Lời an ủi không có bao nhiêu, tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì rõ ràng tốt hơn.

Cơ hội một phần nghìn…

Đường Uyển Tình: “… Cậu thật đúng là biết an ủi người khác đấy.”

Hệ thống: [Đó là bổn phận của tôi.]

Đường Uyển Tình: “…” Cái hệ thống hỏng này còn tưởng thật nữa chứ.

Cô đành phải chấp nhận hiện thực, dù sao có hy vọng vẫn tốt hơn là cứ thế biến mất hoàn toàn, cố vực dậy tinh thần nhớ lại tình hình trước mắt.

Nguyên chủ ngày hôm qua vừa ký hợp đồng với đối thủ cạnh tranh luôn đối địch với nam chính. Nếu không có đối thủ cạnh tranh này, nguyên chủ dù thế nào cũng không thể tiếp cận nam chính, càng không thể làm đàn em bên cạnh anh ta.

Đối thủ cạnh tranh yêu cầu nguyên chủ mỗi tháng phải báo cáo một lần, nam chính tiếp xúc với những ai, hợp tác dự án nào, đều phải thông báo hết cho hắn.

Nguyên chủ vô cùng tự tin vào bản thân, cho rằng chỉ cần có thể quyến rũ được nam chính, thì những chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.

Hai bên vốn đã thống nhất sáng sớm mai sẽ bắt đầu công việc, nhưng ngay sau khi ký xong hợp đồng, nguyên chủ vì quá phấn khích mà trằn trọc chẳng thể ngủ nổi. Lo sợ hai hôm nay ngủ không đủ giấc, tinh thần uể oải sẽ khiến dung nhan hao tổn, cô bèn uống thuốc ngủ cho an giấc. Nào ngờ, thuốc ngủ vừa vào cơ thể lại gây nên phản ứng dị ứng nghiêm trọng, cuối cùng khiến cô vĩnh viễn ngừng thở trong lúc say ngủ.

Đường Uyển Tình thở dài một tiếng, vội vàng gọi điện thoại cho đối thủ cạnh tranh của nam chính. Nói là đối thủ cạnh tranh, thực chất cũng chỉ là người kia đơn phương tự nhận mà thôi. Trong nguyên tác, nam chính vốn chẳng thèm để mắt đến hắn ta, với năng lực của hắn, muốn đe dọa được nam chính là chuyện gần như không thể.

Cô muốn nhanh chóng kết thúc cái “hợp đồng nằm vùng” này trước, chỉ sợ một ngày nào đó bản thân thật sự công lược thành công, cái hợp đồng nằm vùng ấy lại một lần nữa đẩy cô vào chỗ chết. Loại người như nam chính, căm ghét nhất là bị người khác lừa gạt và phản bội.

Còn về việc nâng cao giá trị thiện cảm, cô vẫn có thể từ từ nghĩ cách, biết đâu lại có thể giữ được an toàn tuyệt đối?

Theo ký ức, cô gọi vào số điện thoại lưu trong máy với cái tên “Lý tổng”, chuông reo vài tiếng mới có người bắt máy.

“Alo, Uyển Tình à.”

“Lý tổng, cái hợp đồng hôm qua tôi ký, tôi đổi ý được không?”

Lý tổng nghe xong suýt nữa thì phun luôn ngụm trà vừa mới đưa vào miệng ra ngoài, cứ thế bị sặc ho sặc sụa.

“Khụ khụ khụ…” Tiếng ho liên tục truyền tới từ đầu dây bên kia.

Lý tổng bị một câu nói của cô làm cho sặc gần chết, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô muốn đổi ý? Đừng hòng!”

“Có cửa sổ là được rồi, thân thể tôi linh hoạt lắm, nhảy cửa sổ không thành vấn đề.”

“… Tóm lại tôi với cô đã ký hợp đồng rồi, cô không thể đổi ý.”

Đường Uyển Tình đưa tay xoa cằm, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy nếu tôi vi phạm hợp đồng, phải bồi thường tiền à?”

Lý tổng cười nhạo một tiếng: “Tiền? Tôi có rất nhiều, chẳng hiếm lạ cái số tiền nhỏ bé của cô đâu…”

Hắn ta chợt nhận ra điều gì đó, lập tức luống cuống.

“Tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng đổi ý với tôi. Nếu cô đổi ý, tôi sẽ lập tức nói với Hoắc Tư chuyện cô thông đồng với tôi đấy.”

Khí thế của hắn ta chẳng khác nào đứa trẻ dọa đi mách phụ huynh, trực tiếp mang luôn Hoắc Tư ra uy hϊếp.

Đường Uyển Tình vừa nghe xong liền thấy không ổn. Nếu chuyện này mà để nam chính biết được, vậy thì còn công lược thế nào nữa đây?