Nhưng hiện giờ, chủ nhân của chiếc đỉnh ấy lại bị một thanh trường kiếm xuyên qua người, không chút tôn nghiêm nào bị đóng đinh giữa cổ đỉnh. Cơ thể và tứ chi của y, đều bị đám cổ trùng mà y dày công nuôi dưỡng cắn rỉa thành bộ xương đầy máu me.
Mộ Chiêu Nhiên trông thấy lũ cổ trùng đang bò lổm ngổm trên người y, luồn vào ra giữa chút thịt da còn sót lại, mơ hồ như còn nghe được cả tiếng rắc rắc chúng phá thịt gặm xương.
Quả đúng như Mộ Ẩn Dật đã nói, y vẫn chưa chết hẳn, vẫn còn một hơi tàn. Tim y bị kiếm xuyên qua vẫn còn phập phồng yếu ớt.
Chiếc mặt nạ bạc mỏng thường che trên gương mặt Diêm La từ bao năm qua giờ không rõ đã rơi đi đâu, để lộ gương mặt dị dạng bị hủy dung. Trên khuôn mặt ấy, những vết sẹo cũ nay lại bị cổ trùng cắn rách thêm, máu tươi chảy đầm đìa, càng trở nên đáng sợ khủng khϊếp.
Ngay cả đôi mắt xưa kia sáng như lưu ly ấy, giờ cũng đầy tia máu.
Trước giờ Mộ Chiêu Nhiên vẫn biết y có gương mặt xấu xí, trong lòng từng căm ghét đám cổ trùng gắn liền với cơ thể y. Nhưng cho dù nàng có ghét bỏ Diêm La đến đâu, cũng chẳng thể phủ nhận rằng đôi mắt của y quả thật rất đẹp.
Đuôi mắt dài, lông mi rậm rạp, đồng tử màu nhạt hơn người thường, phủ một tầng bạc xám, trong vắt như ánh trăng, lạnh lẽo mà thanh khiết.
Chỉ cần nhìn riêng đôi mắt ấy, người ta dễ lầm tưởng y là một vị tiên quân trong trẻo như ngọc, chứ chẳng phải kẻ chuyên chơi đùa độc cổ tà đạo.
Nhưng giờ đây, ánh sáng trong mắt y đã hoàn toàn tắt lịm. Đồng tử tản mờ, thần quang tiêu tán, vầng trăng lạnh cũng đã phủ bụi mờ, không còn chút lấp lánh nào.
Mộ Chiêu Nhiên chỉ nhìn một cái, đã không chịu nổi mà lập tức quay mặt đi. Trong khoảnh khắc ấy, nàng lại liếc thấy bàn tay đã bị cắn chỉ còn lại xương trắng của y... vẫn đang siết chặt một dải tua màu xanh đậm.
Nàng sững người trong thoáng chốc, rồi không nhịn được nữa bật khóc nức nở: “Xin lỗi... đừng trách ta... đừng trách ta...”
Chiếc tua ấy chính là món quà đầu tiên nàng chủ động tặng y. Mộ Chiêu Nhiên đã dệt nó suốt mấy ngày, còn cố ý cắt một lọn tóc của mình bện cùng tua xanh, rồi nghĩ ra đủ lý do chỉ để tìm cách trao cho y.
Khi ấy, Diêm La cầm tua trong tay ngắm nhìn hồi lâu, còn nàng thì thấp thỏm chờ đợi, trái tim phập phồng không yên...
Nàng biết, những thứ buộc vào pháp khí bản mệnh là vô cùng quan trọng, cần phải hết sức cẩn trọng. Cho dù y có kiểm tra từng sợi tua một cũng chẳng quá đáng.
Nhưng trong lòng Mộ Chiêu Nhiên lại có quỷ, sợ y thật sự nhìn ra sơ hở, bèn giả vờ nổi giận, đưa tay định giật lại dải tua, giọng cáu kỉnh: “Nếu ngươi lo dải tua này có vấn đề, thì trả lại cho ta! Ta thà ném nó cho chó hoang ngoài cung còn hơn đưa cho ngươi!”
Diêm La nhấc tay tránh khỏi sự giành giật của nàng, từ tua lụa xanh sẫm rút ra một sợi tóc đen: “Tối qua cùng ta chung chăn, nàng vẫn không chịu xõa tóc, là vì đã cắt một lọn, dùng vào đây sao?”
Mộ Chiêu Nhiên khẽ vuốt tóc sau tai, nói khô khốc: “Ngươi không cần thì cứ trả lại.”
Diêm La không nói thêm lời nào, ánh mắt sau chiếc mặt nạ khẽ cong lên, thoáng qua một tia ý cười. Ngay trước mặt nàng, y lấy ra pháp khí bản mệnh Minh U Cầm dùng để điều khiển cổ trùng.
Minh U Cầm toàn thân đen tuyền, dây đàn bạc trắng, bảy trục điều âm buộc bảy dải tua cùng màu với thân đàn. Diêm La tháo tua đen cũ ở trục giữa, thay bằng dải tua mà nàng đã tặng.
“Chỉ một dải là đủ rồi. Đừng làm hỏng mái tóc của mình. Chúng chỉ đẹp khi còn trên người nàng. Ta vẫn thích nhìn nàng xõa tóc, rồi dùng tay chạm vào từng lọn ấy từ trên vai nàng.”
Y chỉ kiểm tra sợi tơ dệt nên tua, chứ không hề kiểm tra sợi tóc mà nàng đã bện vào. Trên sợi tóc đó đã thấm loại thuốc do Vân Tiêu Dương đưa tới, chuyên khắc chế cổ trùng của y.
Minh U Cầm lấy tơ nhện Ngân Phách làm dây. Khi con nhện trú trong thân đàn chết, dây đàn đứt, pháp khí không còn khả năng điều khiển cổ trùng nữa. Pháp khí bản mệnh bị hủy hoại, trong những trận chiến cao thủ sinh tử chỉ trong gang tấc, điều đó đủ để lấy mạng một người.
Có thể nói, chính tay nàng đã đẩy y vào chỗ chết.
Mộ Chiêu Nhiên chăm chú nhìn tua dây đang thấm đẫm máu kia, thứ đã quấn chặt lấy đốt ngón tay y, từng giọt lệ từ khóe mắt nàng không ngừng rơi xuống, nhỏ thẳng vào đôi đồng tử xám tro bên dưới. Hàng mi của đôi mắt ấy khẽ run lên một chút.