Nhật Ký Hoàn Lương Của Cặp Đôi Phản Diện

Chương 5

Mộ Ẩn Dật thở dài, mở miệng xé nát giấc mộng cuối cùng của nàng: “Haizz, chị của vẫn ngây thơ cố chấp như vậy. Cứ hễ gặp Vân Tiêu Dương là chẳng còn đầu óc. Hắn bảo chị làm gì, chị liền làm nấy. Chị thực sự nghĩ rằng... Chỉ cần người hắn yêu không còn, thì hắn sẽ quên quá khứ, chuyển lòng yêu chị sao? Vân Tiêu Dương ấy à... Có lẽ là người hận chị nhất trên đời đấy.”

***

Cuối cùng, Mộ Chiêu Nhiên vẫn bị chính em trai ruột nhân danh đại nghĩa diệt thân đưa lên đài xét xử.

Đài xét xử được dựng ngay trước cổng hoàng cung Nam Vinh. Trên quảng trường, dân chúng đứng đông nghịt, đen nghịt một mảng, không thấy điểm cuối, tất cả đều kéo tới xem cảnh trừ yêu. Có không ít người vẫy cờ, đồng thanh hô vang: “Tẩy trừ yêu tà, trả lại Nam Vinh trong sạch!”

Trên các khán đài bốn phía, không chỉ có tu sĩ Thiên Đạo Cung, mà còn có các danh môn thế gia khắp chín châu, cùng đệ tử tiên gia.

Trong số đó, Mộ Chiêu Nhiên thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là đồng môn đã cùng nàng vào Thiên Đạo Cung tu hành năm xưa. Giờ đây, họ đều là người nắm quyền trong môn phái và gia tộc. Chỉ riêng nàng, lại trở thành tội nhân bị áp giải lên đài xét xử, chờ hành quyết.

Người đứng ra phán tội nàng, ba ngày trước còn từng tận miệng hứa hẹn với nàng rằng sau khi tru diệt Cổ Vương Diêm La, sẽ cùng nàng vứt bỏ hết thảy yêu hận quá khứ, gột sạch bụi trần, bắt đầu lại từ đầu.

Từ nay về sau, đôi chim liền cánh, đầu bạc không rời.

Đến mức này rồi, nếu nàng còn không hiểu rằng những lời hứa hẹn ấy của Vân Tiêu Dương chỉ là cái bẫy để lợi dụng nàng đối phó Diêm La, thì đúng là nàng quá ngu ngốc.

Trên mặt Mộ Chiêu Nhiên bị quấn một lớp vải xám, che đi gương mặt có thể mê hoặc lòng người, chỉ để lộ ra đôi mắt ngập tràn oán hận.

Nàng nhìn chằm chằm về phía khán đài, từ dưới lớp vải xám gào lên đầy căm phẫn: “Vân Tiêu Dương! Ngươi gạt ta! Tất cả các ngươi đều gạt ta!”

Nhưng tiếng gào giận dữ của nàng chẳng đổi lại chút động lòng nào, ngược lại còn khiến nàng trông càng thêm thê thảm.

Ngay trước mắt muôn người, Mộ Chiêu Nhiên bị áp giải lên, vừa đẩy vừa xô, bước từng bước về phía đài cao nhuộm máu kia.

Không biết đã có bao nhiêu yêu tà từng bị hành quyết tại đài xét xử này. Máu tươi chảy thành dòng, từ tầng cao nhất của đài đá rỉ xuống, nhuộm đỏ cả bậc thang. Mỗi bước dẫm lên đều vang lên tiếng “bõm bõm”.

Giày nàng ướt đẫm trong máu, vạt váy cũng bị nhuộm thành đỏ sẫm.

Khi bước lên bậc cuối cùng, Mộ Chiêu Nhiên bị ai đó hung hăng đẩy một cái, loạng choạng vài bước rồi quỳ rạp xuống đài xét xử.

Trước mắt chỉ toàn một màu đỏ, mùi máu tanh xuyên qua lớp vải phủ mặt xộc thẳng vào mũi, khiến nàng buồn nôn đến mức bụng dạ cuộn trào, suýt nữa thì nôn ra.

Nàng cố vùng vẫy đứng dậy, nhưng lại bị một lực mạnh đè xuống máu, không thể nhúc nhích.

“Mộ Chiêu Nhiên...” Giọng Vân Tiêu Dương vang lên, lạnh lẽo như băng, từng chữ như dao cắt vào tim: “Khi ở Thiên Đạo Cung, ngươi đã tâm thuật bất chính, hãm hại đồng môn. Sau khi bị Thiên Đạo Cung trừng phạt, vẫn không biết hối cải, lại còn câu kết với yêu ma, gây họa chúng sinh. Tội ác chất chồng, ghi chép không xuể. Hôm nay bản tôn thay mặt trăm nhà tiên môn, nhận lệnh của quốc quân Nam Vinh và hàng vạn con dân, tại đây xử trảm ngươi và Diêm La, tẩy trừ yêu tà, chấn chỉnh Thiên Đạo, an ủi lòng người.”

Một câu “tẩy trừ yêu tà, an ủi lòng người”, quả là danh chính ngôn thuận.

Giọng hắn vừa dứt, bốn phía lập tức vang dậy tiếng hò reo như sấm dậy biển gầm, như muốn nuốt chửng cả trời đất. Tiếng gào không cam lòng của Mộ Chiêu Nhiên dưới cơn sóng đó hoàn toàn lu mờ, yếu ớt như tiếng muỗi.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên tầng mây đen cuộn xoáy trên trời. Dưới tầng mây ấy, vạn người đang ăn mừng cái chết của nàng, không còn ai muốn đến cứu nàng nữa.

Chính là nhà, là nước mà năm xưa nàng không tiếc mọi giá để cứu lấy. Giờ đây, tất cả đều vứt bỏ nàng như giày rách.

Mộ Chiêu Nhiên hoàn toàn không còn sức phản kháng, bị lực đạo nặng nề đè ép trên vai lôi đến mép đài xét xử. Vượt qua tầng đá rỉ máu, phía dưới là một chiếc đỉnh khổng lồ dài 3 trượng, trong đỉnh chen chúc đầy rẫy rắn rết chuột kiến, đang sôi trào vì những giọt máu nhỏ xuống từ đài xử án.

Thật ra Mộ Chiêu Nhiên không hề xa lạ với chiếc đỉnh này. Đó chính là pháp khí của Cổ Vương Diêm La, trong đỉnh chứa một thế giới nhỏ độc lập, chuyên dùng để nuôi dưỡng các loại cổ trùng khiến người ta nghe danh đã kinh hồn bạt vía.