Nam Vinh lập quốc đã 800 năm, từ lâu đã được Thiên Đạo Cung ban Thừa Thiên Giám, là một chính quyền được trời đất bốn phương thừa nhận.
Tại Nam Vinh quốc, quốc quân chấp chính, thánh nữ phụng Thừa Thiên Giám, đảm đương việc giao thông âm dương, tiếp nhận Thiên Dụ từ Thiên Đạo Cung, phối hợp với quốc quân trị quốc an dân.
Mộ Chiêu Nhiên sinh ra trong hoàng thất Nam Vinh, từ nhỏ đã lớn lên trong thánh đường, được bồi dưỡng để trở thành thánh nữ đời kế tiếp. Sau lễ cập kê, nàng được đưa đến Thiên Đạo Cung tu hành, mang theo kỳ vọng của cả Nam Vinh... Hy vọng nàng sẽ cầu được một tấm Thừa Thiên Giám mới, để bảo vệ quốc vận Nam Vinh thêm trăm năm thịnh vượng.
Nhưng đúng như Mộ Ẩn Dật từng nói.
Năm đó sau khi bước chân vào Thiên Đạo Cung, Mộ Chiêu Nhiên đã vứt bỏ sứ mệnh mà mình gánh vác, vì chút tình cảm nam nữ, ghen tuông tranh đoạt, đạo hạnh suy đồi, cuối cùng lạc vào tà đạo, không được Thiên Đạo Cung công nhận.
Nàng không những không cầu được Thừa Thiên Giám, mà còn bị liệt vào danh sách “Kẻ lạc đạo”, tội ác tày trời, bị thế nhân phỉ nhổ, thậm chí còn liên lụy đến Nam Vinh, khiến đất nước suýt chút nữa diệt vong.
Mộ Chiêu Nhiên bị phế tu vi, trục xuất khỏi Thiên Đạo Cung. Xung quanh phản bội, người thân xa lánh, lại đối diện với nguy cơ mất nước, nhà tan, nàng rơi vào đường cùng... Chỉ còn cách nhẫn nhục tự gả cho tên cổ vương Diêm La toàn thân đầy độc, gương mặt xấu xí, cầu xin y cứu vớt giang sơn sắp sụp đổ của nàng.
Cổ Vương Diêm La dùng thủ đoạn đẫm máu bình định nội loạn Nam Vinh, đánh lui ngoại bang. Theo lời cầu xin của nàng, y phò trợ Mộ Ẩn Dật lên ngôi vua, còn bản thân thì giữ chức quốc sư Nam Vinh.
Nhưng Diêm La vốn là kẻ đối địch với Thiên Đạo Cung, thuộc hạ đều là tà tu, yêu ma lạc đạo. Trong 10 năm y giữ chức quốc sư, Nam Vinh đã hoàn toàn trở thành nơi tụ họp của tà ma, bị thế gian coi như sào huyệt ma đạo.
Mộ Chiêu Nhiên sống ngay trung tâm của cái “ổ quỷ” ấy, ngày ngày đối mặt với Diêm La, nói lời trái lòng, lấy lòng lấy dạ, chẳng khác gì một con thiêu thân bị mạng nhện quấn chặt.
Vì vậy, khi Vân Tiêu Dương một lần nữa xuất hiện trước mắt nàng, nàng không kìm được mà tình xưa trỗi dậy.
Cũng vì vậy, khi Mộ Ẩn Dật cầu xin nàng, nàng hầu như chẳng cần suy nghĩ đã lựa chọn liên thủ với bọn họ: Mưu gϊếŧ Diêm La, phá hủy tấm lưới nhơ nhớp bao phủ lên Nam Vinh, cũng chính là thứ trói buộc khiến nàng ngạt thở suốt bao năm qua.
Thế nhưng nàng không ngờ, bọn họ lại muốn hủy diệt luôn cả nàng cùng tấm lưới đó.
“Không... không thể nào...” Mộ Chiêu Nhiên lắc đầu, không thể tin nổi.
Ánh mắt lướt qua khuôn mặt lạnh như băng của các tu sĩ Thiên Đạo Cung, cuối cùng rơi trở lại gương mặt của người duy nhất còn chung dòng máu với nàng. Hai mắt đỏ hoe, nàng gào lên chất vấn:
“Mộ Ẩn Dật! Ngươi biết mình đang nói gì không? Ta là chị gái của ngươi! Là ta cứu ngươi! Là ta hy sinh bản thân để cầu xin cho ngươi ngôi vị hoàng đế! Nếu không có ta, ngươi đã chết từ lâu rồi!”
Mộ Ẩn Dật bật cười mỉa mai: “Từ lúc ta sinh ra, ta đã là thái tử Nam Vinh, là người thừa kế ngai vàng danh chính ngôn thuận. Nếu không có ngươi, Nam Vinh đã không bị mang tiếng nhơ nhuốc, không đánh mất sự bảo hộ của Thiên Đạo, cũng không rơi vào bước đường cùng phải cầu cạnh tà ma ngoại đạo!”
Từng chữ từng câu, như dao đâm vào tim.
Sắc mặt Mộ Chiêu Nhiên trắng bệch, đôi môi run lên không ngừng. Nàng muốn phản bác, nhưng không thể phản bác được.
Một lúc lâu sau, nàng bỗng bật cười khẽ, đột ngột đẩy mạnh Mộ Ẩn Dật ra, cố gắng dựng lại chút kiêu ngạo sắp sụp đổ của bản thân, ngẩng đầu nói lớn:
“Vân Tiêu Dương đâu? Hắn là Kiếm Tôn của Thiên Đạo Cung! Hắn từng hứa sẽ rửa sạch tội danh cho ta, cưới ta hồi cung! Các ngươi ai dám động vào ta?”
Mộ Ẩn Dật nhìn nàng không hối cải, chút xót thương còn sót lại cũng đã bị xóa sạch.
Người này đã không còn là chị gái hắn từng biết. Nàng đã trở nên xa lạ, đáng ghét, không còn đáng để thương hại.
Đến giờ phút này, nàng vẫn còn chìm đắm trong những lời hứa viển vông mà Vân Tiêu Dương vẽ ra, vẫn tin rằng bản thân sẽ có một kết thúc tốt đẹp.
Đáng ghét đến đáng thương.