Nhật Ký Hoàn Lương Của Cặp Đôi Phản Diện

Chương 7

Một cơn gió thoảng qua bên tai, dường như có tiếng đàn mơ hồ vang vọng. Nhưng âm thanh đó còn chưa kịp nghe rõ, thì đã bị một giọng lạnh băng khác lấn át hoàn toàn: “Hành hình.”

Lệnh vừa ban ra, tiếng reo hò khắp quảng trường bỗng chốc ngưng lại một nhịp.

Mộ Chiêu Nhiên đột ngột bị hất văng khỏi đài xét xử, cơ thể bay bổng rồi rơi thẳng xuống chiếc đỉnh luyện cổ phía dưới.

Vô số côn trùng và cổ độc chen chúc như tầng tầng mây đen cuộn trào, bị chấn động mà vội tản ra bốn phía, nhưng chẳng bao lâu sau lại bị mùi máu thịt tươi mới hấp dẫn, ùn ùn kéo nhau quay trở lại.

Mộ Chiêu Nhiên kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, toàn thân cứng đờ, gần như không thể nhúc nhích.

Ngay khoảnh khắc đám cổ trùng sắp nuốt chửng nàng, một bóng đen bất ngờ lao ra từ trong lòng ngực, nhanh chóng phồng to lên, bao trùm lấy cơ thể nàng, chắn lại bầy cổ đang ập tới.

“Ô Đoàn!” Mộ Chiêu Nhiên vừa kịp để lộ chút vui mừng, thì bên ngoài đã vang lên một tiếng kiếm ngân sắc bén, ngay sau đó là một tiếng mèo kêu thảm thiết xé lòng. Ánh sáng lưỡi kiếm xé đôi bóng tối trước mắt nàng, lột sạch lớp hắc khí đang bao phủ lấy cơ thể, trong ánh kim quang rực rỡ, bóng đen ấy dần dần tan biến.

Mộ Chiêu Nhiên run rẩy đưa tay chụp lấy bóng linh miêu, nước mắt ào ạt rơi xuống như chẳng thể nào cạn được: “Ô Đoàn... Ô Đoàn...”

Thứ cuối cùng còn cố gắng bảo vệ nàng... cũng không còn nữa.

Phụng Thiên Kiếm lơ lửng trên không, ánh thép lạnh lẽo. Giọng nói của Vân Tiêu Dương vang vọng từ phía trên: “Mộ Chiêu Nhiên, hôm nay, không ai có thể cứu được ngươi.”

Mộ Chiêu Nhiên chật vật bò dậy khỏi mặt đất. Trước mắt nàng chợt hiện ra vài con bướm đen vỗ cánh lao tới, phấn trên cánh rơi xuống lấp lánh huyền ảo, nhìn qua như cảnh đẹp mộng ảo.

Nhưng phấn bướm vừa chạm vào da liền khiến người ta đau đớn tột cùng.

Mộ Chiêu Nhiên tận mắt thấy mu bàn tay mình nổi đầy mụn nước máu đỏ, đau đến mức hét to không thành tiếng, dùng tay áo che lại vừa lùi vừa hoảng loạn vung tay: “Biến đi! Đừng tới đây! Đừng tới gần ta!”

Nàng hoảng sợ lùi quá vội, chẳng biết giẫm trúng vật gì. Một cảm giác trơn nhẫy trượt qua chân nàng, khiến nàng ngã sóng soài xuống đất lần nữa.

Một con rắn trườn ra từ dưới váy nàng, phì phì thè lưỡi, quấn chặt lấy cổ chân nàng.

Mộ Chiêu Nhiên hét lên, đá loạn xạ, tránh được con rắn độc nhưng không thoát nổi vô số cổ trùng, nhện, bọ cạp, rết, và vô vàn sinh vật nàng không sao gọi tên, đang ào ào lao về phía nàng.

Chúng kêu xào xạc, chen chúc mà đến, chui vào váy nàng, tay áo nàng, vạt áo nàng.

Toàn thân Mộ Chiêu Nhiên đau nhức ngứa ngáy như lửa thiêu, nàng liều mạng đập vào người, cố phủi hết lũ trùng, rồi hoảng loạn lùi đến mép cổ đỉnh, níu lấy thành đồng bên trong, định trèo lên thoát thân.

Khi nàng sắp leo ra khỏi đáy đỉnh ngập trùng, một tiếng kiếm rít vang lên. Phụng Thiên Kiếm lơ lửng trên cao đột ngột lao xuống, giáng nàng rơi ngược trở lại vào đáy đỉnh.

Khi tiếp đất, bàn tay phải của nàng không biết đã ấn trúng vật gì, lập tức bị đốt mạnh một phát. Ngẩng lên xem, lòng bàn tay nàng đã đen kịt, độc tố theo kinh mạch lan dần lên cánh tay.

Tay chân nàng tê rần, nàng lại một lần nữa gắng gượng đứng dậy, vô vọng cào lên thành đồng. Móng tay sơn đỏ nơi đầu ngón bị chạm vào đường chạm khắc hình xà trên thành đỉnh, bong tróc từng mảng rơi xuống.

Nhưng so với nỗi đau bị rắn rết cắn xé, chút đau đớn ấy đã chẳng đáng là gì nữa.

Trải qua một phen giày vò như vậy, lớp vải xám quấn trên mặt Mộ Chiêu Nhiên cũng lỏng ra. Gương mặt từng khiến lòng người rung động năm nào, giờ đã không còn giữ được nét xinh đẹp như xưa.

Máu tươi từ khuôn mặt nàng chảy thành dòng nhỏ từng giọt xuống dưới. Cả người Mộ Chiêu Nhiên dính đầy máu, đến mức nàng cũng không rõ rốt cuộc là chỗ nào đang chảy máu nữa.

Mùi máu càng khiến lũ cổ trùng kéo đến ngày một đông. Trong tầm mắt nàng toàn là bóng côn trùng, da thịt thì rỉ máu, thối rữa, thậm chí nàng còn cảm giác được lũ cổ trùng đang rúc rích bò dưới lớp da mình.

Cuối cùng, nàng kiệt sức, hoàn toàn sụp đổ, bật khóc thảm thiết cầu xin: “Ta sai rồi... ta thật sự sai rồi... tội gì ta cũng nhận, van xin các ngươi tha cho ta... tha cho ta ra ngoài... Vân Tiêu Dương... A Ẩn... A Ẩn... cứu ta với... ta sai rồi...”