Giấu Sao

Chương 2.1: Báo đáp ân nhân (1)

"Đừng!"

"Chu Kỳ Tinh, đừng!"

Tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trán cô gái trẻ thấm đẫm mồ hôi, ánh mắt ngẩn ngơ một hồi.

Nhìn trần nhà trắng xám đã ố màu cùng chiếc quạt trần cũ kỹ vẫn kêu vù vù, Hứa Nguyện càng ngẩn người, tay chân luống cuống ngồi dậy, đảo mắt nhìn xung quanh.

Trước mắt cô là một tiệm bida rộng rãi thoáng đãng, chính là nơi cô đã sống suốt hơn mười năm qua.

Trước kia, cha Hứa mở một võ quán nhưng sau đó bị chính phủ thu hồi mặt bằng để giải tỏa. Tám căn nhà tự xây, ba xưởng lớn cho thuê cùng 50-60 mẫu đất nông nghiệp của họ đều bị phá bỏ.

Vì diện tích giải tỏa quá lớn, được đền bù theo tỷ lệ một mét vuông đổi một mét vuông nên toàn bộ khu nhà chỉnh tề này đều thuộc về gia đình họ.

Sau khi cha cô ly hôn với mẹ - người đã lên Đế Đô phát triển sự nghiệp, ông quyết định phá dỡ bức tường tầng một, mở một tiệm bida và dành một phần tư không gian làm nơi ở.

Cả ba cha con họ đều sống ở tầng một, tiệm bida cũng được dùng như phòng khách.

Thu nhập hàng tháng của gia đình chủ yếu đến từ tiền cho thuê nhà và kinh doanh tiệm bida, cuộc sống tương đối sung túc.

Nhưng tiệm bida này đã bị phá nát vào đúng ngày cuối cùng của kỳ thi đại học mà.

Sao hiện tại...

Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, không tổn hại chút nào. Ngay cả những chiếc cúp thi đấu phong trào mà cô và em trai đã giành được suốt bao năm qua vẫn được cha Hứa lau bóng loáng.

Khắp bức tường phong cách công nghiệp sau quầy bar đều treo đầy ảnh gia đình họ chụp khi đi du lịch.

Lúc này, từ góc trong của tiệm bida, hai bóng người lao ra, một trước một sau, đuổi nhau như mèo vờn chuột.

"Hứa Tiểu Bảo! Đứng lại đó cho ta!"

"Có xa đâu! Ba hét nhỏ chút đi, con sắp điếc rồi!"

Cậu thiếu niên lao về phía cô, tinh thần phấn chấn, vô cùng năng động. Cái áo ba lỗ trắng bị cậu dùng làm đồ ngủ mặc lỏng lẻo trên người nhưng vẫn không che được cánh tay săn chắc mạnh mẽ.

Đặc biệt là đôi chân thon dài, rắn rỏi kia...

Hứa Nguyện bỗng chốc đỏ hoe mắt.

Phía sau cậu, cha Hứa cũng đang hùng hổ đuổi theo, mặc bộ đồ y hệt áo ba lỗ và quần đùi, tay cầm một cây trúc nhỏ, vẻ mặt dữ tợn.

Hứa Hoài nheo đôi mắt hồ ly xinh đẹp lại, như bị cây trúc đánh trúng lưng, đau đến mức hoảng hốt chạy về phía Hứa Nguyện, miệng không ngừng kêu cứu.

“Hứa Đại Nguyện, cứu em!”

Hốc mắt Hứa Nguyện đã ướt đẫm nhưng chỉ trong chớp mắt, câu “Hứa Đại Nguyện”(*) của Hứa Hoài khiến cô nghẹn lại.

Chị đây hứa cả nhà mi luôn đấy!

(*): có nghĩa là mong ước mong cầu lớn, bình thường hay dùng để cầu mong ông bà tổ tiên hiển linh thôi.