Giấu Sao

Chương 2.2: Báo đáp ân nhân (2)

Hứa Nguyện lặng lẽ lùi sang một bên, còn không quên thêm dầu vào lửa:

“Ba! Đánh mạnh vào! Tốt nhất đánh đến lột da tróc thịt đi, xem nó có còn dám lêu lổng đánh nhau nữa không!”

Hứa Hoài: “...?”

Không phải chúng ta là chị em tốt sao?

Câu này vừa thốt ra, cha Hứa vốn đã nổi trận lôi đình liền trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Hứa Hoài như muốn khoét vài cái lỗ, giọng nói càng thêm lớn.

“Hứa Tiểu Bảo! Con lại đánh nhau với ai?”

“Không phải ba, nghe con giải thích đã!”

“Còn dám cãi à?!”

Mất đi cứu tinh, Hứa Hoài chỉ đành vội vàng lách người, nép sát vào bàn bida gần nhất, cùng cha Hứa bắt đầu một trận giằng co kéo dài.

Cha Hứa tức giận chống eo, hùng hổ vung cây trúc nhỏ liên tục, “Giỏi lắm, không chỉ thu tiền bảo kê lung tung mà còn đánh nhau nữa à?!”

Hứa Hoài vừa né tránh vừa giải thích: “Ba, con thấy chuyện bất bình nên ra tay thôi! Với lại không phải con ép họ đưa, là họ chủ động cho con, chỉ có mấy gói snack khoai tây thôi mà, đâu cần căng vậy!”

Cha Hứa: “Đứng lại đó! Xem hôm nay ta có đánh chết con không!”

Hứa Tiểu Bảo: “Chuyện này đâu thể trách con được!”

Hứa Nguyện nhìn cảnh tượng huyên náo trước mắt, ký ức ùa về, nước mắt bất giác rơi xuống. Theo bản năng, cô muốn bước đến bên họ.

Nhưng do đã phiêu linh(*) quá lâu, cô vô tình va mạnh vào góc bàn trà sắc nhọn.

(*): linh hồn phiêu du lềnh bềnh

“Xoảng ——” Góc bàn bị va lệch.

“Shh...”

Tiếng rít vì đau của cô khiến hai cha con cách đó không xa lập tức ngừng cãi vã, vội vàng chạy đến.

“Chị!”

“Con gái!”

Hai người nhanh chóng đứng cạnh cô nhưng Hứa Nguyện vẫn đứng ngây ra đó, không nói nên lời.

“Hứa Đại Nguyện, chân chị...”

Lời còn chưa dứt, Hứa Hoài vừa cúi xuống định xem xét vết thương của cô thì bị cô bất ngờ vung tay tát mạnh vào gáy.

Cú đánh làm Hứa Hoài chúi đầu xuống theo quán tính: “...?”

Hứa Hoài lập tức bật dậy, một tay ôm gáy, bất mãn trách móc: “Chị, sao lại đánh em?”

Hứa Nguyện nhìn chằm chằm cậu, hỏi thẳng: “Đau không?”

Hứa Hoài: “... Chị không thấy câu hỏi này vô nghĩa sao?”

Chỉ thấy Hứa Nguyện lại giơ tay lên, vô cùng kiên nhẫn lặp lại câu hỏi: “Chị hỏi em, đau không?”

Hứa Hoài: “...”

Hứa Hoài vừa cạn lời, vừa thấy tay Hứa Nguyện bắt đầu nhúc nhích trông rất nguy hiểm, liền vội vàng trả lời:

“Đau! Sao có thể không đau được?”

Ngay giây tiếp theo, Hứa Nguyện đột nhiên nở một nụ cười thơ thẩn đến cực điểm.

Hai cha con trước nay chưa từng thấy dáng vẻ vốn nhạy bén, thông minh của Hứa Nguyện lại cười ngốc nghếch như thế, bỗng cảm thấy có chút quỷ dị, không hẹn mà cùng rùng mình.

“Chị...”

“Con gái, con không sao chứ?”

“Không sao! Một chút cũng không có chuyện gì.” Hứa Nguyện phất tay rồi cầm lấy điện thoại trên bàn trà, xem ngày tháng.

Cô thật sự đã trọng sinh.

Đã quay về trước ngày khai giảng năm ba trung học!

Hứa Nguyện vui mừng đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên, vội vàng dặn dò:

“Ba, ngày mai cả nhà ba người chúng ta cùng đi kiểm tra sức khỏe tổng quát, tối nay khỏi ăn cơm!”

Nói xong, cô nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ.

Hứa Hoài: “Kiểm tra sức khỏe?”

Cha Hứa: “Con gái, đang yên đang lành sao tự dưng lại muốn đi kiểm tra? Con có phải thấy chỗ nào không khỏe không?”

“Không có, con rất khỏe!”