Giấu Sao

Chương 1.2: Nguyện Chu Kỳ Tinh cả đời bình an (2)

Khi cô còn đang mông lung suy nghĩ, không biết anh đã nói gì với bảo vệ và nhân viên nhà xác nhưng chẳng bao lâu sau, thi thể cô đã được đưa lên xe đông lạnh.

Cô cứ như vậy mà theo anh trở về nhà.

Nhưng thứ chờ đón cô không phải một phần mộ mà là một quan tài thủy tinh trong suốt, rộng rãi đến mức đủ chứa hai người.

Anh rõ ràng không nhìn thấy gì nhưng lại vô cùng chấp nhất, mọi thứ đều tự tay làm. Anh cẩn thận ôm lấy thi thể cô, chậm rãi đặt vào bên trong quan tài thủy tinh.

Phòng bên cạnh vẫn vang lên tiếng kêu rên thảm thiết, những tiếng cầu xin, những tiếng gào đau đớn không ngừng.

Những giọng nói ấy, dù đã chết, cô cũng không thể nào quên.

Là bọn chúng - những kẻ đã hủy hoại cuộc đời cô, những con súc sinh mất hết lương tâm!

Chu Kỳ Tinh bị bịt mắt bởi băng gạc, cũng nghe thấy. Anh nhíu mày, lạnh nhạt cất giọng: “Bảo bọn họ yên tĩnh một chút, làm phiền đến Nguyện Nguyện rồi.”

Giọng nói ôn hòa, bình thản như nước, cứ như thể những kẻ đang gào thét kia chỉ là những con kiến hèn mọn, không đáng khiến anh gợn lên một chút cảm xúc.

Vệ sĩ lập tức đáp lời, sau đó rời đi.

Bên trong kho đông lạnh, khí lạnh sắc như dao vẫn cuồn cuộn tràn ra, khiến sắc môi của anh càng thêm trắng bệch. Anh đưa tay ra, thật cẩn thận lần mò về phía đầu cô.

“Xin lỗi... không tìm được bọn chúng, anh không dám đến gặp em.”

Hứa Nguyện không cần quan sát kỹ cũng có thể thấy rõ, bàn tay thon dài cân xứng của anh đang run rẩy không thể kiểm soát.

Cô biết, người mù không thể nhìn, dù làm chuyện gì cũng đều phải dùng tay để cảm nhận.

Đặc biệt là nhận diện một người, ngoài giọng nói ra, họ còn phải chạm vào ngũ quan đối phương để ghi nhớ.

Nhưng cô...

Không còn đầu nữa.

Chu Kỳ Tinh vẫn không từ bỏ. Hắn dò dẫm mãi, đến khi tay chạm vào đáy quan tài, mới chậm rãi thu tay về, tự giễu cười:

“Đến tận bây giờ, anh vẫn không biết em trông như thế nào...”

“Em có trách anh không?”

Trách? Làm sao có thể trách chứ.

Cô còn cảm tạ anh không kịp.

Vừa rồi cô đã nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trong căn phòng bên cạnh.

Năm con súc sinh từng hủy hoại cô giờ đây giống như những kẻ chết đói lâu ngày, điên cuồng cắn xé lẫn nhau, đến mức thoi thóp hấp hối.

Cả năm người, không một ai trốn thoát.

Nhưng lúc này, khi nhìn bóng lưng cô độc của Chu Kỳ Tinh, Hứa Nguyện bỗng không biết phải đối diện với anh thế nào.

Cô không hiểu được anh.

Ngay cả chính anh cũng nói, anh chưa từng thấy cô trông ra sao, vậy vì sao lại muốn giúp cô đến mức này?