Mỗi khi anh tưởng ở nơi tối tăm canh gác em, em lại luôn làm lòng anh rối loạn, kéo anh tới ánh mặt trời ấm áp.
Lần này, anh cũng sẽ không trốn nữa - Chu Kỳ Tinh
-
“Chiều ngày 10 tháng 9, khoảng 3 giờ, cảnh sát tại danh thắng núi Nguyên Phong, Đế Đô, phát hiện một thi thể nữ không đầu, danh tính đã được xác minh.
Nạn nhân là Hứa Nguyện, 22 tuổi, quê quán Thanh Xa, khi còn sống là sinh viên năm ba tại một trường đại học danh tiếng ở Đế Đô.
Theo thông tin điều tra, nạn nhân là một blogger nổi tiếng với hàng triệu người hâm mộ trên nền tảng video ngắn. Cô từng bị ngược đãi nghiêm trọng, trên cơ thể có nhiều vết gãy xương chí mạng. Nguyên nhân tử vong vẫn chưa rõ ràng, nghi ngờ bị kẻ thù tìm đến trả thù. Hiện cảnh sát đang tích cực điều tra.
Hiện tại, thi thể chưa có ai đến nhận. Nếu ai là người nhà của nạn nhân, vui lòng liên hệ qua số 0596-xxxxxx.”
Mẩu tin này đã được dán trên nhiều bảng thông báo tìm người thân suốt một thời gian dài.
Từ đầu thu sang đông, gần hai tháng.
Nhưng suốt hai tháng ấy, không một ai đến nhận xác cô. Thi thể Hứa Nguyện vẫn được bảo quản trong nhà xác bệnh viện.
Vì lòng hận thù ngút trời, cô vẫn chưa thể tan biến khỏi thế gian này.
Làm sao có người đến nhận xác được khi cả gia đình cô đều đã bị đám súc sinh đó hại chết, từng người đều ra đi trước cô?
Nhưng giờ cô chẳng làm được gì. Không thể tìm thấy những kẻ đó, cô chỉ có thể lang thang gần bệnh viện, nhìn ngắm thế gian ấm lạnh.
Cho đến ngày Đông Chí, cô nhìn thấy một người trước cổng bệnh viện Đế Đô.
Người đó mặc một bộ áo trắng, chậm rãi bước đi trên tuyết.
Dưới ánh nắng mùa đông ấm áp, gương mặt người đàn ông trắng trẻo, tuấn tú hiện lên rõ ràng.
Mắt anh bị băng vải quấn nhiều lớp, sống mũi cao cũng bị băng gạc che khuất quá nửa. Đôi môi hình cánh hoa nhợt nhạt đến trắng bệch, toát lên vẻ cô tịch mong manh.
Người đàn ông dùng tay dò đường với một cây gậy, dù ngón tay đã đông cứng đến đỏ bừng, anh vẫn không nhờ đến hai vệ sĩ theo sau mà chỉ chậm rãi bước đi một mình.
Lúc đầu, Hứa Nguyện không nhận ra anh, cho đến khi anh xuất hiện ở phòng nhận thi thể trong nhà xác.
Giọng nói của anh lạnh nhạt, xa cách, có phần hơi run:
“Tôi đến nhận một thi thể. Cô ấy tên Hứa Nguyện.”
“Xin hỏi ngài là ai?”
“Chu Kỳ Tinh.”
Hứa Nguyện ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhớ ra người bạn cùng lớp năm ba trung học suýt nữa cô đã quên mất.
Nhưng điều kỳ lạ là, cô nửa câu cũng chưa từng nói chuyện với người này.
Cô chỉ nhớ anh là một người mù, luôn ngồi yên lặng ở góc lớp, từ đầu đến cuối một ngày chẳng hề rời đi.
Lý do cô còn có chút ấn tượng về anh là vì cái tên Chu Kỳ Tinh nghe rất hay, người cũng đẹp, chỉ tiếc là bị mù.