Ân Tranh không trả lời nàng, mà quay sang nhìn Thái Y đang sững người, nói: "Vừa rồi lão phu nhân ở đây, ta sợ làm bà sợ nên không dám hỏi. Giờ trong phòng chỉ có chúng ta, ta hỏi ngươi, tiểu thư nhà ngươi sáng nay có phải cùng giống lão gia phu nhân, gọi không dậy không?"
Thái Y không tự nhiên đáp: "Nhị tiểu thư yên tâm, tiểu thư nhà nô chỉ là đêm qua ngủ muộn, không phải..."
Ân Tranh ngắt lời: "Ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời. Bệnh điên kỳ lạ này rốt cuộc là gì mà không ai biết, khó nói rằng liệu đây có phải là bệnh hay do có người cố ý đầu độc không. Nếu vì ngươi giấu diếm mà khiến tiểu thư nhà ngươi lỡ mất cơ hội chữa trị thì liệu ngươi gánh nổi không?"
Thái Y bị dọa quỳ sụp xuống đất.
Thái Y sau khi nghe chuyện bên viện nhị lão gia thì luôn sợ tiểu thư nhà mình cũng giống như nhị lão gia mắc bệnh điên. Nhưng với thiếu nữ chưa xuất giá, mắc bệnh điên quá nguy hiểm, nên nàng ta nhất quyết giấu diếm, dù Ân Tranh chủ động hỏi cũng không nói thật.
Mãi đến khi Ân Tranh nói bệnh điên có thể không phải bệnh mà là độc, hành vi của nàng ta có thể hại tiểu thư, nàng ta mới thổ lộ sự thật, nói với Ân Tranh sáng nay họ thật sự không gọi dậy được Ân Mộ Tuyết.
Ân Mộ Tuyết có chút mơ hồ: "Các ngươi đang nói gì vậy?"
Lão phu nhân sợ làm Ân Mộ Tuyết sợ hãi nên không nói chuyện nhị lão gia cùng phụ mẫu nàng cho nàng biết.
Giờ Ân Tranh cố ý nhắc trước mặt nàng ta, còn tỉ mỉ giải thích lại, quả nhiên thấy nàng ta biến sắc.
"Các ngươi nói, phụ mẫu cùng nhị thúc và ta đều ngủ không gọi dậy, tỉnh dậy liền... liền... trở nên rất kỳ lạ?" Ân Mộ Tuyết biết mình không điên, nên đổi cách diễn đạt.
Thái Y an ủi Ân Mộ Tuyết: "Tiểu thư đừng sợ, có lẽ tiểu thư chỉ ngủ quá say thôi, không giống họ."
Ân Mộ Tuyết nghe lời Thái Y, bình tĩnh lại nhưng vẫn lo lắng, bởi nàng ta nhớ lại thái độ của phụ mẫu khi gặp Ân Tranh. Kiếp trước nhìn quen không thấy gì, giờ nghĩ lại, Ân Tranh hiện tại chưa gả cho Thái tử, cử chỉ của họ quả thật hơi quá.
Vì vậy Ân Mộ Tuyết bảo Thái Y đi dò hỏi xem nhị thúc điên như thế nào, đã làm những gì rồi.
Thái Y do dự, Ân Tranh đúng lúc mở miệng thêm dầu vào lửa: "Ngươi đi hỏi thử đi, biết đâu nghe được gì có ích."
Thái Y mới rời đi, chạy đến viện nhị lão gia dò hỏi hành vi cử chỉ sau khi điên.
Ân Tranh và Ân Mộ Tuyết chờ Thái Y trở lại, trong lúc đó Ân Mộ Tuyết lo lắng bất an, nói chuyện với Ân Tranh cũng lơ đãng - nàng đang phân vân, nếu không chỉ mình trở về quá khứ, vậy có nên chủ động thổ lộ với Ân Tranh không?
Lý do có suy nghĩ này là vì nàng ta cảm thấy nếu trở thành người đầu tiên thành thật với Ân Tranh vậy thì trong lòng Ân Tranh nàng ta chắc chắn sẽ trở thành người đặc biệt nhất.
Ân Mộ Tuyết không phải làm chủ mẫu vô ích, trong việc thu phục nhân tâm tuy không phải cao thủ nhưng cũng không phải kẻ ngốc gì cũng không biết.
Đợi Thái Y trở về, nói nhị lão gia đêm qua ngủ ở nương nương viện, tỉnh dậy liền chạy thẳng đến phòng nhị phu nhân, ôm nhị phu nhân khóc lóc, còn không ngừng hối lỗi với con cái đang đến xem, Ân Mộ Tuyết cuối cùng xác định, nhị thúc cùng với mình đều là người kiếp trước.
Bởi vì kiếp trước, vợ con nhị thúc đều chết, vị nhị thúc suốt ngày sủng thϊếp diệt thê phát hiện trong di vật của vợ có một chiếc ngọc bản chỉ tìm kiếm đã lâu. Ân Mộ Tuyết không biết chiếc ngọc bản chỉ đó có gì đặc biệt, chỉ biết nhị thúc sau khi nhìn thấy đau lòng xé ruột, từ đó về sau không tục huyền nữa.