Trừ Ta, Tất Cả Đều Trọng Sinh

Chương 14

Rời khỏi chỗ Lưu phu tử, Ân Tranh lại trở về viện của Ân Mộ Tuyết.

Lúc này Ân Mộ Tuyết đã tỉnh, đang dựa vào đầu giường nói chuyện với phụ mẫu. Thấy Ân Tranh, nàng ta trước tiên vì hình dáng mười bảy tuổi của Ân Tranh mà ngẩn người, sau đó đỏ mắt.

Cảm giác tội lỗi như muốn nhấn chìm nàng ta dâng cao, nhưng nàng ta cũng biết không thể để người khác phát hiện mình có ký ức của kiếp trước, nên nàng ta kìm nén lại.

Ân Mộ Tuyết nhịn được nhưng Ân lão gia và phu nhân thì không, họ cùng đứng dậy, nhìn như lại sắp hành lễ, khiến Ân Tranh lần nữa trốn sau lưng lão phu nhân.

Lão phu nhân đau đầu không thôi, bà sợ con trai dâu làm Ân Tranh sợ hãi, cũng sợ Ân Mộ Tuyết vừa tỉnh biết tình hình phụ mẫu lại ngất đi, liền sai người đưa con trai dâu về chính viện để người trông chừng.

Trước khi rời đi, phu nhân còn để lại áo choàng mang theo, nói là trời lạnh, để cho Ân Tranh mặc khi về phòng tránh gió.

Ân Tranh theo bản năng nhìn sang Ân Mộ Tuyết, lại phát hiện nàng ta không biểu lộ chút ghen tị hay bất mãn nào.

Trong lòng Ân Tranh chợt động, mở miệng khuyên lão phu nhân: "Tổ mẫu ơi, tổ mẫu cũng mệt cả buổi sáng rồi, tiểu muội ở đây có con trông coi, người về nghỉ ngơi đi ạ."

Lão phu nhân thật sự mệt, nhưng nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao bà có tâm trạng nghỉ ngơi.

Nhưng không chịu nổi sự khuyên nhủ của Từ ma ma và Ân Tranh, thêm vào đó Ân Mộ Tuyết muốn ở riêng với Ân Tranh, cũng gia nhập hàng ngũ khuyên nhủ, cuối cùng lão phu nhân cũng đồng ý về nghỉ.

Nhìn Từ ma ma cùng đám hạ nhân đỡ lão phu nhân về, Ân Tranh đứng trước cửa viện Ân Mộ Tuyết một lúc, quay lại gọi một đại hoàn trong viện, hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi hôm nay dậy lúc nào? Sau khi dậy vì sao lại bị Ngân Hoàn chọc cho nôn ra máu?"

Ân Tranh chuẩn bị tinh thần sẽ bị đối phương từ chối trả lời hoặc trả lời qua loa, cũng đã nghĩ ra biện pháp để đối phó, nào ngờ đối phương thành thật kể lại tất cả những gì mình biết.

Có nha hoàn nhát gan không dám gọi Ân Mộ Tuyết dậy nên cũng không biết Ân Mộ Tuyết có dậy được hay không, sau đó vì Ngân Hoàn có lời bất kính với Ân Tranh nên Ân Mộ Tuyết tức giận, không những đánh người mà còn tức đến nôn cả ra máu.

Ân Tranh nghe xong, cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm nay đám nha hoàn đặc biệt cung kính với nàng, suy đoán trong lòng cũng được xác nhận thêm - Ân Mộ Tuyết phần lớn cũng "điên" rồi.

Nàng quay lại phòng Ân Mộ Tuyết, dường như Ân Mộ Tuyết luôn chờ nàng, vừa thấy liền gọi: "Tỷ tỷ!"

Ân Tranh bước chân hơi dừng, sau đó đi đến bên giường.

Ân Mộ Tuyết nịnh nọt nhường chỗ, nói với Ân Tranh: "Tỷ tỷ ngồi đi!"

Ân Tranh thật sự ngồi xuống mép giường như lời nàng nói.

Vốn nên cảm thấy bài xích với điều này, Ân Mộ Tuyết không những không tức giận, ngược lại còn ôm lấy cánh tay Ân Tranh, nói: "Tỷ tỷ xin lỗi, muội không biết mẫu thân lại bắt tỷ tỷ đến tiểu Phật đường chép kinh, chắc chắn là người đã bị Lưu ma ma che mắt rồi, tỷ tỷ đừng giận mẫu thân được không? Còn cái Ngân Hoàn đó, muội nghe Thái Y nói nó đã bị phạt giam lại rồi, lát nữa muội sẽ sai người bán nó đi, tỷ tỷ cũng đừng giận muội được không?"

Ân Tranh quan sát kỹ Ân Mộ Tuyết, có thể nhìn rõ nàng ta đang cố gắng giả vờ thành thiếu nữ ngây thơ không hiểu chuyện, tiếc là giả không giống lắm nên có chút gượng gạo.