Trừ Ta, Tất Cả Đều Trọng Sinh

Chương 16

Nhị thúc nếu trùng sinh khi nhìn thấy vợ con còn sống tất nhiên sẽ có phản ứng như vậy.

Ân Mộ Tuyết không do dự nữa, mở miệng bảo Thái Y ra ngoài canh giữ, không cho ai vào.

Thái Y theo bản năng nhìn Ân Tranh, trong vô thức đã sinh ra lòng tin tưởng với nàng.

Ân Tranh: "Đi đi, ở đây có ta."

Thái Y đành rút lui, ra ngoài canh cửa.

Thái Y rời đi, trong phòng chỉ còn Ân Tranh và Ân Mộ Tuyết.

Ân Tranh kiên nhẫn chờ đợi, Ân Mộ Tuyết thì trong lòng cân nhắc từ ngữ. Một lát sau, Ân Mộ Tuyết mở miệng nói với Ân Tranh: "Tỷ tỷ, có lẽ tỷ tỷ không tin, thậm chí cho muội điên rồi, nhưng muội thề, những gì muội nói đều là thật, tuyệt đối không dối trá."

Ân Tranh chỉ nhìn nàng ta, không bày tỏ thái độ.

Sau đó Ân Mộ Tuyết liền kể mình đã trải qua một kiếp người, một giấc ngủ dậy đột nhiên trở lại thời kỳ chưa xuất giá. Nàng ta còn nói phụ mẫu cùng nhị thúc có lẽ cũng giống mình, đều là người trọng sinh có ký ức kiếp trước.

Ân Mộ Tuyết biết chuyện mình quá kỳ lạ, để lấy lòng tin của Ân Tranh, nàng ta còn phân tích lý do tại sao phụ mẫu và nhị thúc ngủ dậy trở nên kỳ lạ: "Nhị thúc kiếp trước cùng nhị thẩm âm dương cách biệt, hiện tại mất rồi lại tìm được, tất nhiên mừng rỡ đến phát khóc."

Lột bỏ lớp vỏ ngụy trang, Ân Mộ Tuyết bộc lộ khí chất trưởng thành không hợp với thân hình thiếu nữ: "Còn phụ mẫu có thái độ như vậy là do trước tỷ tỷ gả cho Thái tử, sau đó trở thành Hoàng hậu nên thân phận tôn quý, phụ mẫu đã quen cung kính với tỷ tỷ, một lúc chưa đổi lại cũng là chuyện thường."

Bên cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng động.

Ân Mộ Tuyết giật mình: "Có chuyện gì vậy?"

Ân Tranh: "..."

Không sao, chắc là vệ sĩ thiếu niên của nàng từ trên cây rơi xuống.

Ân Mộ Tuyết lo lắng có người đang rình nghe bên cửa sổ nên đặc biệt xuống giường đi đến kiểm tra thử.

Mở cửa sổ, gió lạnh ùa vào trong phòng, nàng ta thấy bên ngoài không có ai, cũng không phát hiện bất thường.

Vì vậy Ân Mộ Tuyết lại trở lại giường, nắm tay Ân Tranh, thận trọng hỏi: "Tỷ tỷ?"

Ân Tranh tỉnh táo lại, bắt đầu nghi ngờ Ân Mộ Tuyết thật sự điên rồi.

Trước hết chuyện trùng sinh đã rất khó tin, huống chi trong ký ức Ân Mộ Tuyết, Ân Tranh sẽ gả cho Thái tử.

Nếu nói chuyện trước còn có khả năng xảy ra, còn chuyện sau căn bản không thể xảy ra, nàng không thể gả cho Thái tử, tuyệt đối không thể!

Ân Mộ Tuyết nhìn ra sự không tin của Ân Tranh, có chút sốt ruột: "Tỷ tỷ đừng không tin muội, muội có thể chứng minh những gì muội nói đều là thật."

Ân Tranh hỏi nàng: "Ngươi có thể chứng minh thế nào?"

Ân Mộ Tuyết nói: "Muội trải qua tương lai, biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần muội nói với tỷ tỷ, đến lúc đó tỷ tỷ sẽ biết lời muội nói đều là thật."

Ân Mộ Tuyết nóng lòng thể hiện, vội hỏi Ân Tranh: "Hôm nay là ngày gì?"

Ân Tranh nói với nàng: "Thiên Hòa năm thứ 12, ngày mười sáu tháng Giêng."

Ân Mộ Tuyết nghe xong biến sắc: "Cái gì! Hôm nay chính là mười sáu tháng Giêng Thiên Hòa năm thứ 12?"

Ân Tranh giật mình, trong lòng dâng lên dự cảm không lành: "Có gì không ổn?"

Ân Mộ Tuyết nắm chặt cánh tay Ân Tranh, vội vàng nói: "Mau! Mau đi báo quan, nói với họ có người chôn thuốc súng ở Tư Thiên lâu!"

Ân Mộ Tuyết sốt ruột muốn thay đổi tương lai lại không biết câu nói này gây cho Ân Tranh chấn động thế nào - thuốc súng chính là do Ân Tranh sai người chôn, Ân Mộ Tuyết không thể sau một giấc ngủ dậy đột nhiên biết chuyện này, trừ phi như nàng ta nói, nàng ta có ký ức kiếp trước.