Trừ Ta, Tất Cả Đều Trọng Sinh

Chương 11

Phùng Niên đang khóc bỗng giật mình ngừng bật, nàng ta hoảng sợ nhìn Ân Tranh, khuôn mặt như muốn nói: Quá Tiết thật sự điên rồi!

Ân Tranh thấy cảnh này lập tức suy nghĩ cũng giống Phùng Niên, đều cho rằng Quá Tiết bị điên, không thì sao lại nói nhảm như vậy. Nhưng kỳ lạ thay, có lẽ vì nàng từng chứng kiến kẻ điên thật sự, hoặc cũng có thể biểu hiện của Quá Tiết giống thiếu nữ tinh thần sụp đổ hơn là kẻ điên nên khiến nàng không vội kết luận.

Phùng Niên quay đầu nhìn Ân Tranh khiến Quá Tiết cũng quay đầu nhìn theo, cuối cùng nàng ta cũng thấy Ân Tranh đang đứng ngoài cửa, tiếng khóc đột ngột dừng lại, mọi biểu cảm trên mặt cũng đóng băng, biến thành vẻ không dám tin.

Không thể nào, Quá Tiết nghĩ, làm sao mình có thể mơ thấy cô nương chứ? Từ khi cô nương đoạn tuyệt với mình, mình ngay cả trong mơ cũng không dám mơ thấy nàng, làm sao có thể.

Quá Tiết cắn mạnh vào lưỡi mình, cơn đau rõ ràng và vị tanh của máu khiến nàng ta như bị sét đánh. Không phải mơ!

Là thật, không phải mơ về quá khứ, mà là nàng ta thật sự trở về quá khứ!

Hiện thực không chân thực khiến nàng ta lại rơi vào trạng thái ngây người, vui mừng và hối hận như hai sợi dây chắc chắn quấn quanh trái tim nàng ta, siết chặt đến mức đâm sâu vào thịt, theo từng nhịp tim cắt ra từng vết thương.

Nàng ta vui mừng vì mọi thứ có thể trở lại như lúc ban đầu để nàng ta có cơ hội làm lại từ đầu.

Lần này nàng ta nhất định sẽ không đi sai đường nữa, sẽ không để cô nương thất vọng về mình. Nhưng đồng thời nàng ta cũng hối hận, hối hận vì sự thất thố vừa rồi, với sự thông minh của cô nương ắt sẽ nhận ra sự dị thường của mình.`

Nàng ta đánh đấu tranh trong lòng, nên đánh cược việc giấu diếm lỗi lầm năm xưa, để cô nương tiếp tục giữ mình bên cạnh hay là nên thành thật nói ra tất cả?

Chọn phương án trước thì chỉ cần giấu được cô nương là nàng có thể được như ý nguyện. Nhưng một khi bị cô nương phát hiện ra chuyện nàng ta là người trọng sinh, kiếp trước đã từng phản bội thì thứ chờ đợi nàng ta chắc chắn sẽ giống như kiếp trước. Chọn phương án sau, là đưa quyền quyết định vào tay cô nương. Nếu cô nương thấy mọi chuyện chưa xảy ra mà tha thứ, nàng có thể ở lại. Nếu không được tha thứ... nàng lại chỉ còn một mình.

Chỉ trong nháy mắt, Quá Tiết đã nghĩ rất nhiều và đưa ra quyết định.

Nàng nhẹ nhàng đẩy Phùng Niên ra, đứng dậy khỏi giường, quỳ xuống hướng về phía Ân Tranh, cúi đầu: "Cô nương."

Giọng nàng run rẩy: "Nô tỳ có chuyện muốn nói với cô nương."

Bản năng vị kỷ hình thành sau khi rời xa cô nương gào thét bảo nàng ta hãy im lặng, nhưng nàng ta vẫn quyết định trao quyền lựa chọn cho Ân Tranh.

Kiếp trước nàng ta đã sai lầm một lần, và vì sai lầm đó mà đã hủy hoại mối liên hệ quan trọng nhất của mình. Kiếp này, nàng ta tuyệt đối không lặp lại sai lầm.

Ân Tranh rõ ràng cảm nhận được mình đang đứng bên bờ vực của sự thật, chỉ cần thêm một bước nữa, nàng sẽ chạm tới nguồn cơn của mọi hỗn loạn hôm nay ở Ung Đô.

Nhưng ngay lúc này, Từ ma ma bên cạnh lão phu nhân chạy vào, miệng còn hô lớn: "Nhị tiểu thư! Mau theo lão nô đến chỗ tứ tiểu thư!"

Ân Tranh quay người, hỏi Từ ma ma: "Tiểu muội làm sao vậy?"

Từ ma ma vội vàng kéo Ân Tranh đi ra ngoài, nhanh chóng giải thích: "Lão phu nhân vừa từ viện nhị lão gia trở về, nghe nói đại lão gia cũng xảy ra chuyện, đang đến chính viện thì gặp Thái Y, nói tứ tiểu thư ho ra máu. Lão phu nhân không thể chia thân nên sai lão nô đến mời đại thiếu gia và nhị tiểu thư đi xem tứ tiểu thư."

Ân Tranh nghe xong sởn gáy, vội hỏi: "Lão phu nhân thế nào?"

Con cháu trong nhà lần lượt gặp chuyện, Ân Tranh sợ lão phu nhân không chịu nổi.

May mắn thay, lão phu nhân vốn khỏe mạnh, tin xấu liên tiếp cũng không quật ngã bà, sau khi sai người đi gọi Ân Triệt và Ân Tranh, bà tiếp tục đến chính viện.

Ân Tranh thở phào nhẹ nhõm, theo Từ ma ma đến chỗ Ân Mộ Tuyết.

Trước khi đi, nàng còn quay đầu nói với Phùng Niên đang đuổi theo: "Ngươi ở lại chăm sóc Quá Tiết, ta đi một mình là được."

Phùng Niên đang trong trạng thái không hiểu gì mới dần dừng bước, đứng tại chỗ một lát rồi quay đầu chạy về.

Nàng ta chạy vào phòng, đỡ Quá Tiết vẫn quỳ dưới đất dậy ngồi lên giường, rồi như con thiêu thân không đầu, không biết phải làm sao.