Trừ Ta, Tất Cả Đều Trọng Sinh

Chương 12

Quá Tiết thấy Ân Tranh bị gọi đi, tâm trạng như tù nhân bị đưa lên đoạn đầu đài rồi lại giải về ngục, có chút thời gian hoãn lại, không biết là vui mừng nhiều hơn hay dày vò nhiều hơn.

Nàng ra nhìn chằm chằm Phùng Niên không đổi khác, không hiểu sao bỗng bật cười.

Tiếng cười đáng lẽ phải vui vẻ, nhưng lại mang theo chút đắng cay, cùng những giọt nước mắt lại rơi xuống, khiến Phùng Niên giật mình.

Phùng Niên sắp sụp đổ: "Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy!"

"Ta không sao." Quá Tiết lau nước mắt trên mặt, vỗ vào mép giường, gọi Phùng Niên: "Lại đây ngồi đi."

Phùng Niên đến ngồi xuống, Quá Tiết nắm lấy tay nàng ta, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay, thở dài không thành tiếng - Phùng Niên còn sống, thật tốt quá.

Sau đó nàng hỏi Phùng Niên: "Hôm nay là ngày gì?"

Phùng Niên nghĩ Quá Tiết không cứu được nữa rồi, đến ngày hôm nay cũng không biết.

Quá Tiết thấy vẻ mặt đau khổ của Phùng Niên, cười an ủi: "Ta không sao, ta chỉ là quên chút thôi."

Phùng Niên đối diện với nụ cười của Quá Tiết cảm thấy có chút không tự nhiên, bởi nụ cười của Quá Tiết khác lúc trước, cười quá... quá kỳ lạ, nhìn khiến người ta ngứa ngáy trong lòng, Quá Tiết vốn dĩ đâu có cười như này?

Không đúng không đúng, Quá Tiết trước đây rất ít cười.

Phùng Niên bối rối nói với Quá Tiết, hôm nay là mười sáu tháng Giêng.

Chỉ dựa vào ngày tháng nên Quá Tiết không xác định được hiện tại là năm nào, bèn hỏi tiếp: "Cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?"

Phùng Niên ngoan ngoãn trả lời: "Sinh nhật năm nay vừa qua, mười bảy tuổi rồi."

Mười bảy... Quá Tiết nhớ ra, chính là năm này, ngày này, Thái tử mượn cớ lục soát Tư Thiên lâu, để Hổ Khiếu quân chôn thuốc súng, đến mười bảy tháng Giêng thì cho nổ tung Tư Thiên lâu.

Nhưng lúc đó không ai nghĩ đây là vở kịch do Thái tử tự đạo diễn. Tư Thiên lâu bị phá hủy, Quốc sư cũng chết trong đống đổ nát, không có thuốc của Quốc sư nên hoàng thượng tái phát bệnh cũ phải nằm liệt giường, buộc phải để Thái tử giám quốc, khiến cả Đại Khánh trở thành đồ chơi trong tay tên Thái tử hỗn trướng kia, chỉ mấy năm sau đất nước đã bị vò nát tan tành, giang sơn nghiêng ngửa.

Phải làm gì đó mới được, may là ngày tháng vẫn còn kịp, biết đâu nàng có thể thay đổi được mọi thứ, không thể để cô nương nhà mình phải gả cho tên Thái tử hỗn trướng kia.

Sau đó Phùng Niên đi lấy nước, rửa mặt cho cả hai.

Thấy Quá Tiết thật sự chỉ là quên chuyện, Phùng Niên cũng dần bình tĩnh lại, còn nói với Quá Tiết: "May là ngươi không điên, nếu ngươi thật sự như nhị lão gia, ta cũng không biết phải làm sao."

Quá Tiết nhạy bén hỏi: "Nhị lão gia làm sao vậy?"

Phùng Niên liền kể lại chuyện sáng nay không gọi dậy được Quá Tiết, ra ngoài tìm lang y đã gặp phải những chuyện gì.

Quá Tiết nghe xong liền toát mồ hôi lạnh sau lưng.

Mãi đến lúc này nàng ta mới giật mình nhận ra, có lẽ trên đời này không chỉ mình nàng ta là người trọng sinh.

Nàng ta vô cùng mừng rỡ lại vô cùng sợ hãi, nếu nãy nàng ta lựa chọn phương án đầu tiên kia thì thật sự là sai lầm. Chuyện giấu diếm cô nương đã khó, trong tình huống không chỉ một mình nàng trọng sinh mà muốn giấu thành công thì đúng là chuyện viển vông.

May quá, may quá lần này nàng ta đã lựa chọn đúng.



Khi Ân Tranh và Từ ma ma đến nơi, Ân Mộ Tuyết vẫn chưa tỉnh, cả viện loạn như tổ ong vỡ, mãi đến khi Từ ma ma nổi giận thì mới trấn áp được đám nha hoàn.

Ân Tranh vào trong phòng, ngồi xuống ghế bên giường, sau đó lại có ma ma của lão phu nhân đến, nói đại thiếu gia Ân Triệt đêm qua không về nhà nên tìm khắp nơi không thấy.

Ân Tranh: "Không sao, ta ở đây chăm sóc tiểu muội là được, chỉ là các ngươi đã mời được lang y chưa?"

Nhắc đến lang y, mấy vị ma ma đều lộ vẻ khó xử.

Hiện nay khắp Ung Đô đều tranh nhau mời lang y, còn nghe nói phủ An Quốc công không mời được thái y trong cung, giữa ban ngày ban mặt đã sai phủ vệ đến nhà có lang y trói cổ bắt đi, như vậy thì họ làm sao còn tìm được lang y nữa.