Trừ Ta, Tất Cả Đều Trọng Sinh

Chương 10

Cụ thể thế nào thì nàng ta cũng quên rồi, chỉ nhớ là mỗi khi không vui là thích lờ đi Ân Tranh. Nhưng có vẻ cũng không sao, sau này Ân Tranh lại không tính toán nên nàng ta sớm quên những ký ức không vui ấy.

Giờ chuyện cũ được nhắc lại... không đúng, là chuyện cũ tái hiện, Ân Mộ Tuyết phát hiện nha hoàn bên cạnh lại suy đoán Ân Tranh như vậy. Lưu ma ma là người mà mẫu thân tín nhiệm nhất còn nhốt Ân Tranh lại để chép kinh, trong lòng nàng ta đau đớn vô cùng, cảm tưởng như có kim châm không ngừng đâm vào ngực, đau đến mức thở cũng khó khăn.

Thảo nào dù nàng ta là muội muội của Ân Tranh nhưng luận thân thiết lại không bằng Hạ tỷ tỷ hay trưởng công chúa điện hạ, ngay cả Lâu đại nhân bộ Hộ thường cãi nhau với tỷ tỷ, nhìn cũng thân hơn nàng ta. Thì ra trong quá khứ nàng ta đã quên đi việc tỷ tỷ từng chịu đối đãi như vậy trong nhà.

Ngân Hoàn và Thái Y thấy Ân Mộ Tuyết sắc mặt khó coi liền không nói gì nữa, còn tưởng là nàng ta đang tức giận. Thái Y còn mắng Ngân Hoàn: "Miệng ngươi nhiều chuyện lắm đấy? Dám làm tiểu thư tức, xem ta xử lý ngươi như nào!"

Thái Y và Ân Mộ Tuyết lớn lên cùng nhau, nha hoàn trong viện không ai dám vượt mặt, đều sợ nàng ta.

Nhưng Ngân Hoàn lại là ngoại lệ, nàng ta xem Thái Y như một chướng ngại, nàng ta một lòng muốn trở thành tâm phúc của Ân Mộ Tuyết. Lúc này bị mắng cũng không sợ, còn vội mở miệng với Ân Mộ Tuyết: "Tiểu thư đừng giận, trước đây phu nhân chẳng phải sai người đi may y phục mới cho tiểu thư sao? Nhị tiểu thư cũng có phần, thừa lúc Phùng Niên của viện nhị tiểu thư mang áo đi nhà bếp thϊếp đã ném áo của nhị tiểu thư vào thùng nước nuôi cá, cũng coi như giúp tiểu thư trút giận... a!"

Tiếng thét của Ngân Hoàn và tiếng tát vang lên cùng lúc.

Thái Y bên cạnh sợ hãi ngây người, dù cũng thấy Ngân Hoàn làm vậy không tốt nhưng không ngờ tiểu thư lại đứng phắt dậy tát Ngân Hoàn.

Ngân Hoàn bị tát lệch đầu, trâm cài trên tóc cũng văng mất. Nàng ta ôm mặt ngơ ngác quay lại nhìn Ân Mộ Tuyết, khóe miệng rỉ máu.

Nhìn lại Ân Mộ Tuyết, nàng ta như điên lên, thở gấp từng hơi, bàn tay vừa tát người vẫn run, mắt giận dữ nhìn Ngân Hoàn, trong miệng còn bật ra mấy từ như muốn cắn nát đối phương: "Ngươi dám!"

"Tiểu thư..." Thái Y cẩn thận kéo Ân Mộ Tuyết, muốn giúp nàng ta bình tĩnh lại, nhưng ngay sau đó Ân Mộ Tuyết tức giận quá liền phun ra một ngụm máu lớn, ngã vật xuống.

"Tiểu thư!"

Ân Tranh không biết Ân Mộ Tuyết xảy ra chuyện gì, nàng kéo Phùng Niên về viện mình, vừa bước vào phòng Quá Tiết đã thấy Quá Tiết không biết đã tình từ lúc nào đang ngồi trên giường ngơ ngác.

"Quá Tiết!" Phùng Niên chạy nhanh tới ôm chầm lấy Quá Tiết, khóc nức nở.

Ân Tranh vẫn đứng ngoài cửa, cách một khoảng để quan sát Quá Tiết. Nàng muốn biết liệu có như lời Phùng Niên nói, người tỉnh dậy liền sẽ bị điên hay không.

Quá Tiết ngây người để Phùng Niên ôm, phản ứng duy nhất là dùng hai tay nâng khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của Phùng Niên, nàng ta nhìn chằm chằm rất lâu, cho đến khi trong mắt đẫm lệ của Phùng Niên thấy rõ hình ảnh hiện tại của mình, nàng ta mới do dự gọi: "Phùng Niên?"

Tiếng gọi vừa dứt, hai hàng nước mắt liền lăn dài trên má. Quá Tiết bất ngờ khóc theo Phùng Niên, thậm chí còn dữ dội hơn. Vừa khóc, nàng ta vừa nói những lời kỳ lạ: "Phùng Niên, ta nhớ ngươi nhiều lắm, ta cũng nhớ cô nương... cô nương không cần ta rồi... dù ta làm gì nàng cũng không cần ta nữa... Phùng Niên ta phải làm sao, ta phải làm sao đây..."