Trừ Ta, Tất Cả Đều Trọng Sinh

Chương 9

Nhưng khi đến nơi, bà ta phát hiện chính viện đã loạn cả rồi.

Lưu ma ma vốn vui mừng vì lão gia phu nhân hôm nay đều dậy muộn, giờ lại đang sốt ruột đi vòng quanh, nghe nha hoàn chạy về báo không mời được lang y liền mắng nàng ta một trận.

Lại có nha hoàn khác chạy vào kể chuyện trong viện của nhị lão gia, dọa Lưu ma ma chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỵ xuống.

"Nhanh! Mau đỡ ta đi tìm lão phu nhân!" Giọng Lưu ma ma the thé như gà bị bóp cổ.



Một bên khác, Ân Mộ Tuyết cũng dậy muộn.

Ân Mộ Tuyết thường ngủ nướng, lại thêm đêm qua về muộn nên nha hoàn trong viện thấy không gọi được nàng ta dậy là chuyện bình thường.

Ân Mộ Tuyết từ từ mở mắt, trong mắt tràn đầy sự mơ hồ của người mới tỉnh rồi dần dần tan biến, nhưng kỳ lạ lại không thấy sự ngây thơ ngỗ ngược của ngày trước, chỉ còn lại sự trưởng thành sắc bén.

Nhưng rất nhanh sau đó Ân Mộ Tuyết phát hiện ra điều bất ổn, nàng ta nhìn màn trướng, lại nghiêng đầu nhìn hai bên, đột nhiên mở to mắt, bật ngồi dậy.

"Tiểu thư tỉnh rồi?"

Bên ngoài vang lên giọng nói vừa quen vừa lạ nhưng Ân Mộ Tuyết không đáp lại. Nàng ta nhìn chăn đắp trên người, rồi giơ tay lên ngắm nghía, gương mặt tràn đầy khó tin.

"Tiểu thư?" Thái Y vén rèm giường, cười nói: "Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh, nếu không phu nhân sắp sai người đến hỏi rồi."

Ân Mộ Tuyết không chớp mắt nhìn Thái Y, mãi sau mới thốt ra: "Thái Y?"

Thái Y thấy Ân Mộ Tuyết không ổn, lo lắng hỏi: "Tiểu thư làm sao vậy? Có phải trong người không khỏe?"

Ân Mộ Tuyết ngây người một lúc, chậm rãi lắc đầu: "Không, ta không sao, chỉ là..."

Chỉ là một giấc ngủ dậy, phát hiện mình từ chủ mẫu phủ họ Lâm có con trai con gái đầy đủ lại trở lại thành thiếu nữ chưa xuất giá, cảm giác thật khó tin.

Thái Y không yên tâm, vừa hầu hạ Ân Mộ Tuyết dậy thay quần áo, vừa sai người đi mời lang y.

Ân Mộ Tuyết để mặc các nha hoàn hầu hạ, lúc trang điểm nàng nhìn chằm chằm vào gương rất lâu, tâm trạng phức tạp cuối cùng cũng dịu đi chút ít, ai mà không muốn quay ngược thời gian, trở lại thời niên thiếu xinh đẹp chứ?

Tỉnh táo lại, điều đầu tiên Ân Mộ Tuyết nghĩ đến không phải đi thăm phụ mẫu huynh trưởng mà là hỏi nha hoàn bên cạnh: "Tỷ tỷ đâu?"

Khác với cách gọi "nhị tỷ" qua loa trước kia, tiếng "tỷ tỷ" lần này chân thành tha thiết, chứa đầy mong đợi và vui mừng.

Thái Y càng thấy tiểu thư mình bị bệnh, không thì sao lại thân thiết gọi nhị tiểu thư là "tỷ tỷ"? Nhưng ngoài Thái Y từ nhỏ theo hầu Ân Mộ Tuyết, mấy nha hoàn khác không thấy gì lạ, Ngân Hoàn đang chải tóc còn cười nói: "Tiểu thư còn không biết chứ?"

Biết cái gì? Ân Mộ Tuyết không hiểu, nàng ta thậm chí không nhớ nha hoàn này là ai nhưng không thích tiếng cười của đối phương, cảm giác như đang nghe lời chế nhạo, thật khiến người ta khó chịu.

Ngân Hoàn không giấu giếm mà trực tiếp nói: "Trước đây Nhị tiểu thư từng nói là đi giúp phu nhân quản gia, tất cả đều là lừa tiểu thư thôi. Nàng ta bị Lưu ma ma nhốt trong tiểu Phật đường chép kinh, giờ này chắc đã cầm bút rồi. Thật không biết xấu hổ, còn giả vờ ra vẻ đi quản gia giúp phu nhân, thϊếp thấy nàng ta rõ ràng không có ý tốt, cố ý chọc giận tiểu thư."

Ân Mộ Tuyết ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, nhưng nàng ta biết đối phương đang nói xấu Ân Tranh liền lập tức tức giận, nàng ta cũng chợt nhớ ra hồi nhỏ quan hệ giữa nàng ta với Ân Tranh không tốt.