Đúng vậy, chỉ trong vòng một tháng, người thứ ba được chọn làm thành viên thứ năm của Iris5 cũng đã rời khỏi công ty A.T bằng xe cứu thương.
Tiếng nói trong phòng giám đốc trở nên náo nhiệt bất thường. Dịch Vãn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng quản lý của mình hét toáng lên. Thế là cậu bình thản cất điện thoại, đứng thẳng lưng, lấy một tư thế nghiêm túc mà đối mặt với bốn poster treo tường.
An Dã Lâm, Bạc Giáng, Trì Ký Hạ, Đinh Biệt Hàn… Bốn thành viên hiện tại của Iris5. Một điều thú vị là, chữ cái đầu tiên trong tên của họ lần lượt là A, B, C, D.
An Dã Lâm mang theo khí chất thiếu niên kiêu ngạo, dưới mắt có một nốt ruồi lệ đỏ như máu. Có người nói, khuôn mặt như thế, rất dễ vướng vào nghiệt duyên tiền kiếp, ân oán luân hồi.
Bạc Giáng dịu dàng nhưng lạnh nhạt, có đôi mắt phượng, đuôi mắt dài ẩn chứa phong vị cổ điển của một công tử quý tộc, tựa như mỹ nhân bước ra từ tranh thủy mặc.
Trì Ký Hạ thì rạng rỡ, tươi sáng, đôi mắt đào hoa đầy tình ý, thế nhưng trong ánh nhìn lại ẩn giấu sự biến hóa khó lường, giống hệt hồ ly ngàn mặt.
Đinh Biệt Hàn là con lai, đồng tử cực nhạt màu, trên người luôn toát ra cảm giác nguy hiểm, tựa như có hồn ma bám theo, mang theo luồng khí âm u lạnh lẽo khiến người rùng mình.
Ngay khi Dịch Vãn nghiên cứu xong gương mặt của ba người, lại bắt đầu mộng du lần nữa, thì cửa phòng giám đốc bật mở. Quản lý của cậu bước ra, sắc mặt chẳng mấy dễ coi, gượng gạo nặn ra một nụ cười.
Biểu cảm này mà xuất hiện trên khuôn mặt một kẻ đã quen độc mồm độc miệng như anh ta thì đúng là hiếm thấy đến nỗi có thể ghi vào sử sách. Dịch Vãn không nhịn được chớp mắt. Quản lý nói: “Cậu vào đi, giám đốc gọi rồi. Biểu hiện cho tốt vào.”
Dịch Vãn ngoan ngoãn: “Anh Kỷ, anh cũng phải giữ bình tĩnh nhé, mình đều phải để lại ấn tượng tốt cho giám đốc mà.”
Quản lý: “…”
Cái cậu Dịch Vãn này, 90% thời gian thì đang mộng du, 10% còn lại thì mở miệng vào đúng lúc người khác không tiện chửi, lần nào cũng khiến người ta tức ói máu.
Không lạ gì khi lại có bệnh.
Khi Dịch Vãn theo anh ta bước vào, giám đốc công ty A.T đã ngồi sẵn bên trong. Nhưng điều khiến Dịch Vãn bất ngờ là trong phòng còn có thêm hai người nữa.
Chính là hai trong số bốn người mà cậu đã thấy trên poster ngoài hành lang.
Cả hai đều đẹp đến choáng ngợp, phong cách hoàn toàn khác biệt với người bình thường. Dịch Vãn nhìn họ, cảm giác như đang nhìn hai cây bắp cải ngọc thạch phát sáng bằng vàng ròng.
Hai cây bắp cải, biểu cảm khác nhau rõ rệt.
Trì Ký Hạ, với khí chất hồ ly, huýt sáo một tiếng khi thấy cậu bước vào, ánh mắt đào hoa quyến rũ. So với hình trên poster, cậu ta ngoài đời còn đẹp hơn nhiều, ánh mắt nhìn người như thể đang nhìn cả thế giới.
Nhưng Dịch Vãn lại thấy môi cậu ta khẽ động, như đang thì thầm với một ai đó vô hình không ai khác thấy được.
Người còn lại Bạc Giáng, cũng nhìn cậu một cái, vẻ mặt nhạt nhẽo, ánh mắt như không để tâm. Chính là người mang khí chất cổ điển kia.
Giám đốc lên tiếng trước: “Tiểu Dịch, ngồi đi.”
“Giám đốc bảo cậu ngồi đấy.” Quản lý nhéo cậu một cái.
Dịch Vãn ngoan ngoãn ngồi xuống. Trong văn phòng đang phát bản Sonata ánh trăng. Không hiểu sao, cậu cảm thấy nơi này chẳng khác gì hiện trường một ván script-kill* giấu đầu lòi đuôi.
Script-kill: loại trò chơi tương tác nhập vai phá án, nổi tiếng trong giới trẻ Trung Quốc.
Mà hung thủ tuyệt đối không phải là người quản lý đang ngồi bên cạnh mình.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Giám đốc nói: “Đúng lúc, chuyện của Biệt Hàn xử lý xong rồi, cậu ấy cũng đến.”
Lại là một thành viên nữa của Iris5.
Người đó bước vào, trong nháy mắt không khí trong phòng như hạ xuống hai độ. Cậu ta hơi nhắm mắt, toát ra vẻ lạnh lẽo tách biệt với thế giới. Thế nhưng người quản lý lại lập tức đứng bật dậy, vội vàng cúi người, nịnh bợ cười chào: “Biệt Hàn à…”
Người vừa vào kia đột nhiên mở mắt, liếc quản lý một cái!
Khoảnh khắc đó, một luồng sát khí lạnh lẽo bắn ra, khiến quản lý cứng đờ như tượng. Sát khí như đến từ cõi chết, đậm mùi máu tươi lạnh buốt. Quản lý run rẩy cả môi, toàn thân như bị đóng băng.
Đinh Biệt Hàn nhận ra mình hơi thất lễ, bèn thu ánh mắt lại, nhanh chóng đi tới chỗ ngồi của mình.
Quản lý ôm ngực, lòng đầy nghi hoặc và hoảng sợ, quay sang nhìn Dịch Vãn…
Cậu chẳng có phản ứng gì cả.
Rõ ràng vừa rồi lại đang mộng du lần nữa.
Thật khiến người ta tức chết.