Ba người đẹp, mỗi người một vẻ, ngồi chung một chỗ. Nhưng chỉ cần nhìn qua là biết, bầu không khí giữa họ không hề tốt.
Trì Ký Hạ khẽ dịch sang bên khi Đinh Biệt Hàn ngồi xuống. Bạc Giáng thì từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn mặt bàn, làm như không thấy ai bên cạnh.
“Được rồi, hôm nay ba thành viên rảnh đều đến đông đủ.” Giám đốc vẫn cười như không có chuyện gì, nói tiếp: “Tiểu Dịch, cảm thấy môi trường ở công ty thế nào?”
“Ừm.”
Bản nhạc dạo du dương. Trong tiếng nhạc đó, nụ cười của giám đốc khiến Dịch Vãn cảm giác như mình sắp bị lấy ra làm phân bón để bón cho ba cây bắp cải này.
“Cậu đã luyện tập ở công ty được hai năm rồi. Mỗi kỳ kiểm tra đều có thành tích không tệ, dù chưa bao giờ đứng nhất, nhưng luôn rất cố gắng… Cho nên, sau khi chúng tôi bàn bạc, đã quyết định để cậu trở thành thành viên thứ năm của Iris5. Tiểu Dịch, đây là một cơ hội rất tốt.”
… Má.
Quản lý như sét đánh ngang tai, không tin vào tai mình. Mãi một lúc sau mới quay đầu nhìn Dịch Vãn, sắc mặt khó tin đến cực điểm.
Anh ta nghe thấy giám đốc cười nói: “Tiểu Dịch đúng là không tệ. Dù Thái Sơn sập trước mặt cũng không đổi sắc.”
Quản lý: “?”
Giám đốc đúng là nghĩ nhiều rồi, Dịch Vãn rõ ràng lại đang mộng du.
Nhưng chỉ một phút sau, phản ứng của Dịch Vãn khiến quản lý suýt nữa nghĩ cậu điên rồi chắc?
Dịch Vãn: “Tôi nhất định phải gia nhập sao?”
Cái bánh lớn từ trên trời rơi trúng đầu, còn hỏi lại là có cần ăn không?
“Thằng bé vui quá nói năng lộn xộn rồi!” Quản lý lập tức nhảy vào cứu nguy, ngắt lời từ chối của Dịch Vãn, cười tươi toe toét: “Mau nói cảm ơn giám đốc đi! À đúng rồi, giám đốc…”
Anh ta bỗng nhớ ra điều gì, vội nói: “Dịch Vãn có hội chứng tự kỷ chức năng cao, tuy chỉ là nhẹ thôi.”
Đừng để cậu không nhận nổi cái bánh này, ngược lại còn bị bánh đập vỡ đầu. Mà nếu Dịch Vãn xảy ra chuyện, người bị trừ tiền thưởng chính là anh ta.
Giám đốc bật cười: “Haha, đó cũng là nét riêng mà. Năm người năm sắc thái, có phải không?”
Quản lý lập tức quay đầu nói: “Dịch Vãn, mau cảm ơn giám đốc đi.”
Cảm ơn nhé, vì có ngài, tài xế cũng được sưởi ấm.*
*Câu hát chế từ lời bài hát cảm ơn thường dùng trong các chương trình truyền hình Trung Quốc, ngầm châm chọc.
Giám đốc mỉm cười nói: “Thế thì chúc mừng Dịch Vãn gia nhập Iris5.”
Bốp, bốp, bốp.
Ba người đồng đội tương lai vỗ tay như hoàn thành nhiệm vụ, gượng gạo đến mức không thể giả trân hơn.
Giám đốc tiếp lời: “Đừng chỉ vỗ tay, bắt tay làm quen với Tiểu Dịch đi nào?”
Ba người lúc này mới từ tốn đứng dậy, lần lượt bước đến.
Cái nhóm này, chưa debut đã căng như dây đàn thế này, thật sự ổn chứ?
Bạc Giáng bắt tay đầu tiên. Ngón tay cậu ta lạnh buốt như tay người chết. Tiếp theo là Trì Ký Hạ, so với Bạc Giáng thì còn lịch sự hơn một chút, thậm chí còn nói một câu tử tế:
“Chào mừng cậu gia nhập Iris5. Sau này mong được chiếu cố.”
Rồi lại nói thêm một câu không tử tế chút nào: “Nhưng mà tên cậu nghe quen lắm. À, nhớ rồi, tin tức mấy hôm trước về người bắt nạt đồng đội, nhân vật chính là cậu hả?”
Giám đốc ho khan một tiếng cảnh báo. Trì Ký Hạ cười toe: “Đùa thôi đùa thôi, đừng để bụng mà.”
Vẫy tay nháy mắt, bộ dạng chẳng hề xin lỗi gì cả, rồi lùi lại.
Ai cũng nhìn ra được cái kiểu trêu chọc ấy, Trì Ký Hạ căn bản không hề quan tâm đến cảm xúc của Dịch Vãn.
Vừa quay lưng bỏ đi, cậu ta còn chọc ghẹo: “Ê, Đinh Biệt Hàn, không bắt tay với thành viên mới à? Cẩn thận để Tiểu Dịch tưởng cậu không ưa cậu ấy đấy.”
Đinh Biệt Hàn đứng phía sau mọi người, lạnh lùng liếc nhìn cậu ta. Trì Ký Hạ vẫn nhướn mày nhìn lại.
Cuối cùng, Đinh Biệt Hàn bước đến trước mặt Dịch Vãn.
Không khí ngượng ngùng tới mức có thể đóng băng. Dịch Vãn cũng bị ép phải nói một câu cho có lệ: “Rất vui được làm quen?”
Cậu đưa tay ra trước. Đối phương mím môi rất lâu, mãi mới lạnh nhạt vươn tay bắt lại.
Khó gần thật đấy. Đến cái bắt tay cũng phải để người ta đợi dài cổ.
Bàn tay của Đinh Biệt Hàn rất lạnh, giữa các kẽ tay còn mang cảm giác dính dính ướt lạnh, vô cùng kỳ lạ.
Giống như máu.
Ánh mắt của Đinh Biệt Hàn lúc này đang dán chặt lên người cậu, khiến Dịch Vãn rút tay lại theo phản xạ, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Sau này mong được chỉ bảo?”
Đinh Biệt Hàn: “Ừ.”
Đôi mắt màu hổ phách vốn nên mang cảm giác ôn hòa, nhưng khi ở trên người Đinh Biệt Hàn lại khiến Dịch Vãn liên tưởng đến một loài thú săn mồi cỡ lớn.