Những fan ít ỏi còn sót lại cũng lần lượt bày tỏ sự thất vọng. Có người thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ liệu công ty A.T có phải luôn bao che cho hành vi bắt nạt, rõ ràng từng ăn bài học đau đớn với scandal bắt nạt nội bộ của đội trưởng X Đoàn rồi cơ mà?
Ngay lúc này, người bạn cũ của Dịch Vãn lại tung ra một tin tức mới, anh ta sẽ tham gia một bộ phim.
Chủ đề của phim, bạo lực học đường.
Thiên sứ nhỏ nhờ vu oan và tẩy fan mà gặt hái được cả danh lẫn lợi. Còn Dịch Vãn, không bối cảnh, không chỗ dựa, cho dù có đẹp đến đâu mà không có tài nguyên, thì sau khi bị người ta lợi dụng và vu khống, cũng chỉ đành ôm lấy một thân bị bôi đen, rồi bị lãng quên.
Quản lý lại nhớ đến đề nghị đưa ra ngày hôm qua. Dịch Vãn vẫn thuộc quyền quản lý của anh ta, tương lai của cậu trực tiếp ảnh hưởng đến phần trăm hoa hồng của anh. Nghĩ vậy, anh ta vỗ vỗ vai cậu, giọng điệu mang chút bóng gió cay nghiệt: “Tiểu Dịch à, chuyện đạo diễn Trần hôm kia, cậu suy nghĩ lại xem thế nào.”
Dịch Vãn đáp: “Ừ.”
Quản lý tiếp lời: “Với tình hình của cậu bây giờ, có chương trình nào chịu mời đã là quý rồi. Nghĩ thoáng ra đi, lăn lộn trong giới này, ai mà chẳng phải trả giá mới mong có được thứ gì đó, đúng không?”
Thứ mà anh ta nhắc tới là một chương trình thực tế trên mạng lấy chủ đề drama đấu đá để câu view. Đoàn chương trình muốn mượn scandal của Dịch Vãn để kéo nhiệt, mời cậu đóng vai phản diện. Nhưng để được lên hình, Dịch Vãn phải trả giá một chút.
Đạo diễn Trần, người có tiếng thích trai đẹp, lại còn mang vài sở thích lệch lạc khó nói.
Dịch Vãn: “Ừ.”
Quản lý: “…”
"Cậu có đang nghe tôi nói chuyện không vậy?”
Dịch Vãn: “Hả?”
… Răng quản lý lại ngứa.
Vẫn là cái dáng vẻ như vừa từ cơn mộng du tỉnh lại.
Người mộng du ban ngày, Dịch Vãn. Thấy sắc mặt quản lý không được tốt, Dịch Vãn có chút áy náy, nghiêng đầu hỏi:
“À, giám đốc không đợi sốt ruột đấy chứ?”
“Cậu nên biết nghĩ cho tương lai của mình đi, Tiểu Dịch.” Quản lý nói: “Đừng tự coi mình là vàng là ngọc. Trong cái giới này, ai mà chẳng là cải trắng để người ta chọn mua.”
Anh ta lạnh lùng tiếp lời: “Cậu cũng đừng có không phục, vì sao cứ là cậu chứ không phải ai khác dính chuyện, cậu tự mình suy nghĩ đi.”
Dịch Vãn: “Ừ.”
Quản lý: “…”
Bộ dạng qua loa mười phần, khiến người ta ngứa răng muốn nghiến nát.
“Đừng chỉ biết ậm ừ cho có, làm cái gì đó thực tế đi, Tiểu Dịch. Cậu có bệnh thì cũng không thể cứ mặc kệ bản thân như thế.” Quản lý gượng cười, giọng lạnh.
Gần như quên mất, Dịch Vãn thật sự có bệnh.
Biết điều thì tự mình nhắn tin cho đạo diễn Trần đi.
Quản lý hừ lạnh một tiếng, hất tay áo bỏ đi vào sâu trong hành lang, chỉ còn lại một mình Dịch Vãn đứng đó. Phòng giám đốc ở cuối hành lang hình như đang họp, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong.
Dịch Vãn đứng rất lâu, cuối cùng cũng quyết định làm một chút gì đó.
Cậu móc điện thoại từ túi áo ra, bắt đầu tra cứu “Thi công chức khó không?”
, “Gia nhập chuỗi trà sữa”. Rồi mở app học từ vựng GRE tiếng Anh lưu trong máy.
Lần này cậu đã học đến mục chữ C, bắt đầu từ chữ abandon trở đi. Cậu đứng dưới bốn tấm poster của nhóm nhạc, cúi đầu ôn từ vựng, ánh mắt lướt qua bức tường phía trên đầu.
Ngay trên đầu cậu là bốn tấm poster độ nét cao của nhóm nhạc sắp ra mắt. Một góc nhỏ trên mỗi poster đều in tên của nhóm mới.
Iris5.
Nhóm nhạc năm người mang sắc màu cầu vồng.
Nhưng bên cạnh bốn tấm poster ấy, ở vị trí lẽ ra phải là tấm poster thứ năm, lại là một khoảng trắng trống rỗng. Thợ thi công xử lý khá khéo léo, nhưng Dịch Vãn vẫn nhận ra rõ ràng, trên đó từng được dán poster ba lần, với ba loại keo dán khác nhau, để lại ba dấu vết.
Dấu tích của ba người thứ năm từng được chọn, nhưng rồi vì bất hạnh mà phải rút khỏi nhóm.