Ta Cùng Phản Diện Phu Quân Phá Nát Kịch Bản Nơi Dị Thế

Chương 5

Trong ấn tượng của nguyên chủ, Thương Uyên luôn là một tảng băng lạnh lẽo. Ngoài chán ghét, thờ ơ và băng giá ra, hắn chưa bao giờ thể hiện bất kỳ cảm xúc nào khác.

Lúc này, ánh mắt hắn chỉ hơi chau lại khi nhìn thấy bộ dạng của Tô Trà, sau đó liền tiếp tục công việc nấu thuốc, không nói một lời.

Hắn thừa biết hôm nay nàng đã ra ngoài làm gì.

Tô Trà cố gắng kiềm chế cơn xúc động muốn đập đầu vào tường, bước thẳng đến bên cạnh Thương Uyên, một tay hất đổ nồi thuốc.

Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt băng lãnh của nhân vật phản diện lập tức hướng về nàng. Cổ tay Tô Trà bị một bàn tay lạnh lẽo siết chặt, cơn đau truyền đến khiến nàng theo bản năng giật mình lùi lại. Khi ngước lên, nàng không ngạc nhiên chút nào khi thấy trong mắt Thương Uyên lóe lên sát khí.

“Ngươi lại muốn giở trò gì?”

Giọng nói trầm thấp vang lên mang theo ý lạnh như băng, còn đôi mắt kia tối tăm đến mức khó lòng nhìn thấu.

Tô Trà hơi dùng sức, dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của hắn. Không ngờ, cú giật tay lại khiến Thương Uyên loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Tô Trà khẽ giật mình, lúc này mới phản ứng lại, bình thường nguyên chủ đã không ít lần bắt nạt Thương Uyên. Dù hắn cao hơn nàng nửa cái đầu nhưng vì bị thương ở chân và cơ thể vốn yếu ớt nên chưa bao giờ có thể thắng được nguyên chủ về mặt vũ lực.

Nàng định đưa tay đỡ hắn dậy nhưng Thương Uyên hất mạnh ra, vẻ mặt đầy chán ghét.

Lực đẩy không mạnh nhưng cũng đủ để nàng lập tức rụt tay lại.

Thương Uyên mắc bệnh sạch sẽ, lại càng căm ghét nguyên chủ. Dù đang trong hoàn cảnh nghèo túng thế này, hắn vẫn chưa bao giờ để nguyên chủ chạm vào mình.

Tô Trà cũng không cố gắng lấy lòng hay để ý đến sắc mặt hắn, chỉ thản nhiên nói:

“Đợi một lát, ta sẽ nấu thuốc cho ngươi.”

Nói xong, nàng xoay người đi thẳng về phòng mình.

Dù hai người trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng hai người chưa từng thực sự kết lữ, mỗi người một gian phòng riêng. Nguyên chủ vẫn luôn khinh thường Thương Uyên vì cho rằng hắn là một kẻ phế vật, còn Thương Uyên cũng cực kỳ phản cảm với nguyên chủ.

Thậm chí, nguyên chủ từng hối lộ tiểu dược đồng bên cạnh vu y để đổi thuốc của hắn khiến vết thương ở chân trở nên nghiêm trọng hơn, cuối cùng không thể chữa khỏi. Cũng chính vì vậy mà hắn dần dần lâm bệnh, thậm chí đến mức không thể xuống giường. Bởi vậy nhân vật phản diện trở nên hắc hóa cũng có công lao không nhỏ của nguyên chủ.

Mỗi ngày một chiêu tự tìm đường chết, không ngừng thử nghiệm đủ kiểu liều mạng cứ như chẳng thiết sống nữa.

Nhưng không! Cuộc sống này vẫn còn quá tươi đẹp, nàng muốn sống, và phải sống thật tốt!

Nếu muốn sống sót, trước tiên phải giải quyết vị phu quân phản diện này đã.

Hoặc là ra tay ngay lúc này, nhân lúc hắn đang bệnh mà kết liễu hắn.

Hoặc là tìm cách lấy lòng, khiến hắn buông bỏ hận thù với mình.

Tô Trà không phải người tốt, nhưng cũng chẳng phải kẻ xấu. Trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, tự vấn lương tâm của mình, nàng không thể nào chọn con đường đầu tiên.