Ta Cùng Phản Diện Phu Quân Phá Nát Kịch Bản Nơi Dị Thế

Chương 4

“Tô Trà, ta và Vân Khê...”

Ai ngờ một tiếng cười nhạo cắt ngang lời hắn.

Tô Trà lười biếng phủi giọt mồ hôi trên trán, thậm chí còn không thèm nhìn thẳng vào hắn nhưng ai cũng biết nàng đang muốn nói gì.

“Tên khốn đứng núi này trông núi nọ... ai thích thì cứ lấy.”

Cướp bạn lữ ư? Không có chuyện đó đâu! Một kẻ không hề yêu nguyên chủ nhưng lại dây dưa không dứt như hắn - chỉ có nguyên chủ ngu xuẩn mới xem loại đàn ông cặn bã này là báu vật.

Không thèm để ý đến sắc mặt đen kịt của Mặc Trạch hay sự bàng hoàng của đám đông, Tô Trà xoay người bỏ đi. Nàng cần phải xử lý vết thương, ngày mai còn một trận chiến lớn đang chờ.

Suy cho cùng, chuyện kỳ lạ nhất đã xảy ra với nàng rồi. Một giây trước, nàng còn đang ở trên chiến trường cứu chữa thương binh, giây sau đã bị một quả bom thổi bay xuyên vào sách. Càng trớ trêu hơn, nàng lại nhập vào đúng nhân vật nữ phụ độc ác trùng tên trùng họ với mình.

Khác với những tiểu thuyết ngôn tình xuyên không thông thường, cuốn sách này thuộc thể loại thú thế. Nữ chính là một cư dân bản địa của thế giới này, một giống cái Hồ tộc mang thiên phú tuyệt hảo tên là Vân Khê.

Vị nữ chính này không hề đơn thuần, thủ đoạn lại vô cùng cao siêu. Mặc Trạch chỉ là một trong số rất nhiều nam chính vây quanh nàng ta.

Lúc đọc truyện, Tô Trà đã cảm thấy Vân Khê có phần “trà xanh”, ra tay cũng có phần tàn nhẫn.

Nguyên chủ và Vân Khê chính là một cặp oan gia đối đầu kịch liệt trong truyện. Nhưng tiếc thay, nữ phụ ác độc như nguyên chủ chẳng bao giờ thắng nổi nữ chính.

Thanh mai trúc mã từ nhỏ bị cướp mất không nói, lại còn bị tính kế, cuối cùng phải gả cho một thú nhân Xà tộc bệnh tật đầy mình.

Mà Thương Uyên, phu quân của nàng, sau này sẽ trở thành nhân vật phản diện lớn nhất trong truyện. Tuy rằng cuối cùng hắn sẽ chết dưới tay nam nữ chính, nhưng vẫn sống sót đến gần cuối truyện.

Còn nữ phụ ác độc thì lại chết thảm ngay trong mùa đông năm sau.

Hôm nay là ngày Vân Khê và Mặc Trạch tổ chức nghi lễ kết lữ. Nguyên chủ không biết tự lượng sức mình chạy đến đây cướp người, đưa yêu cầu quyết đấu với Vân Khê, người chiến thắng sẽ có quyền kết lữ với Mặc Trạch.

Đây là quy tắc ngầm của thế giới này, cường giả vi tôn. Nguyên chủ chiến thắng nhưng đáng tiếc lại dùng thủ đoạn hèn hạ, chính mình cũng bị thương rất nặng.

Nguyên chủ vốn chẳng phải người tốt đẹp gì, ngày thường gây rối khắp nơi, là chất xúc tác cho tình cảm của Mặc Trạch và Vân Khê, đồng thời cũng là mồi lửa cho sự hắc hóa của nhân vật phản diện.

Cuối cùng, nàng ta chết thảm, trở thành một quân cờ bị vứt bỏ.

Nghiệp chướng mà!

***

Đẩy cánh cửa cũ nát ra, Tô Trà ngay lập tức nhìn thấy Thương Uyên, vị phu quân phản diện của mình đang cúi đầu nấu thuốc.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, dung nhan tuyệt thế của hắn như được chạm khắc bởi bàn tay của thần. Từng đường nét sắc sảo, hoàn mỹ đến mức khiến người ta phải kinh ngạc. Đôi mắt xanh lục sâu thẳm như phỉ thúy thượng hạng, thấp thoáng một vẻ bí ẩn khó lường. Dù chỉ khoác trên mình bộ áo vải thô sơ, hắn vẫn toát lên một khí chất tự nhiên, cao quý mà không gì có thể che lấp.