Ta Cùng Phản Diện Phu Quân Phá Nát Kịch Bản Nơi Dị Thế

Chương 3

“Ai mới là phế vật? Hả?”

Mắt Hổ Khiếu trợn trừng! Sao có thể như vậy?!

Đám đông lúc này mới hoàn hồn, tiếng kinh hô bùng nổ khắp nơi.

“Trời ơi! Tô Trà thắng rồi!”

“A a a! Chuyện gì đang xảy ra thế này?”

“Không chỉ đánh bại Vân Khê, ngay cả thú nhân cấp bốn như Hổ Khiếu cũng bị hạ gục?!”

“Không phải nói nàng ta là phế vật không thể hóa thú sao? Vậy còn Hổ Khiếu thì sao?!?”

Cơn đau trên thân thể hòa cùng tiếng xôn xao xung quanh khiến lòng kiêu hãnh của Hổ Khiếu bị xé nát từng chút một. Hắn không thể chấp nhận được chuyện bản thân lại bị một giống cái vẫn luôn bị cười nhạo là phế vật đánh bại! Lửa giận và nỗi nhục nhã khiến hắn gầm lên không cam lòng.

“Thua thì phải chấp nhận. Đây là quy tắc của thú thế, ngươi không phục?”

Giọng nói lạnh lùng của Tô Trà vang lên, không còn chút yếu đuối hay kinh hoảng như ngày trước.

Khoảnh khắc tiếp theo, lưỡi dao lạnh lẽo không chút do dự đâm vào cổ hắn nửa tấc rồi lập tức rút ra. Máu tươi trào ra ào ạt…

“Grào!”

Hổ Khiếu gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ nhưng không dám động đậy thêm chút nào.

“Tốt, bây giờ thì nói xem, ai mới là phế vật? Ai là kẻ rác rưởi hơn? Quyết đấu ở đây, không quản sống chết.”

Tô Trà nhếch môi, nụ cười mang theo sự trêu chọc. Nàng cúi người sát xuống, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai đối thủ. Lưỡi dao dính máu từ từ lướt qua làn da hổ của hắn, tạo nên một thứ cảm giác lạnh lẽo đáng sợ.

Một nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng bùng lên khiến Hổ Khiếu có ảo giác rằng ngay giây tiếp theo, hắn sẽ chết không toàn thây.

May mắn thay, giữa đám đông có một giọng nói vang lên kịp thời:

“Hổ Khiếu, đã đánh cược thì phải chịu thua!”

Hổ Khiếu sực tỉnh, lập tức hóa lại thành hình người, miễn cưỡng đứng dậy. Dù vô cùng căm phẫn, hắn vẫn phải gằn giọng thừa nhận:

“Ta nhận thua! Được chưa? Ta là phế vật! Ta là kẻ rác rưởi nhất!”

Lời vừa dứt, đám đông lập tức cười rộ lên. Hổ Khiếu xấu hổ đến mức mặt mày đỏ bừng, tức giận đến run rẩy.

Tô Trà hừ lạnh, thu hồi dao găm rồi nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Đó là một thú nhân giống đực tuấn tú với ngũ quan sắc sảo, không mang vẻ thô kệch mà toát lên khí chất ôn hòa như gió xuân. Trong vòng tay hắn, Vân Khê đang khóc lóc với đôi mắt đẫm lệ.

Trong đầu Tô Trà lập tức hiện lên thông tin về hắn. Mặc Trạch! Thú nhân cấp năm, thú hình là hổ trắng, đồng thời cũng là ứng cử viên tộc trưởng đời tiếp theo của bộ lạc.

Chỉ liếc qua một cái, nàng liền dời mắt đi, không chút bận tâm.

Hổ Khiếu đứng phía sau Mặc Trạch, tức tối lầm bầm:

“Thắng thì sao chứ? Mặc Trạch tuyệt đối sẽ không chọn một giống cái ác độc như ngươi làm bạn lữ đâu!”

Nhưng khi ánh mắt lạnh băng của Tô Trà quét qua, hắn lập tức ngậm miệng, không dám hó hé thêm một lời.

Lời vừa nói ra, Mặc Trạch nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người thiếu nữ trước mặt. Dường như hôm nay Tô Trà hoàn toàn khác biệt so với trước đây. Sau một lúc do dự, hắn lên tiếng: